Người lãnh đạm như vậy, chỉ khi có lời nhắc về người biểu muội của hắn, mới có thể khiến lớp sương tuyết bọc quanh bị hòa tan, ấm áp hơn một chút.
Nội tổ phụ nói nàng ta và Từ Tử Việt không có duyên phận.
Từ Tử Việt trở về Từ gia cũng chỉ mới được nửa năm, chẳng qua thời gian của Tô Văn Khanh sớm hơn nàng ta hai tháng mà thôi, lẽ nào đây mới được gọi là duyên phận?
Chính bởi vì thứ duyên phận này, Tô Văn Khanh một chữ cũng không biết kia, thành công đoạt được Từ Tử Việt rồi ư?
Giang Thông chưa bao giờ nhìn thấy một mặt thất thố này của tôn nữ, vừa khóc lóc vừa náo loạn, không hề đoan trang thục nhã như ngày thường.
Lại thêm chuyện Giang Trừng đã sớm biết đến sự tồn tại của Tô Văn Khanh, ông càng thêm tức giận: "Con là tôn nữ của ta, thậm chí là bởi vì Từ Tử Việt, cũng trăm triệu lần không thể ném mất tự tôn đúng mực!"
"Ta vốn tưởng rằng con không biết hắn sớm đã có người trong lòng, nếu như từ lâu đã biết trong lòng Tử Việt có khác người khác, con còn động tâm, vậy đã là sai một bước rồi, bây giờ còn chấp mê bất ngộ, càng là sai càng thêm sai."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play