“Hẳn nên vậy.” Tô Văn Khanh làm như thở nhẹ nhõm một hơi: "Phu nhân đã tặng ta một phần đại lễ, ta nào dám quên phu nhân."
"Thuốc đắng dã tật, để lạnh càng khó uống hơn, phu nhân vẫn nên dùng sớm một chút mới tốt."
Từ Tâm Liên ngạc nhiên liếc nhìn Vương thị một cái, đại lễ gì cơ?
Vương thị không khỏi lại một lần nữa, chuyển dời ánh mắt về phía Tô Văn Khanh, trong lòng đè xuống kinh nghi lại chậm rãi dấy lên manh mối.
Bà ta luôn cảm thấy trong lời nói của Tô Văn Khanh có ẩn ý, nhưng vừa nhớ tới Lưu đại phu đã cam đoan với bà ta sẽ không có bất trắc gì nữa, lại hơi chút an tâm.
Ngày đó Lâm đại phu ở bên cạnh cũng không nhìn ra manh mối, đã trôi qua lâu như vậy, Tô Văn Khanh càng không thể phát hiện ra trong dược của nàng có vấn đề.
Chỉ đáng tiếc lúc trước Tô Văn Khanh rời đi quá sớm, nếu vẫn ở Từ phủ thêm mấy năm, đại khái cũng chỉ sống được khoảng một, hai năm nữa thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT