Đi ra cửa thuỳ hoa, Từ Tử Việt đã đứng dưới một nơi râm mát, lặng lẽ chờ đợi bóng dáng của nàng.
Khi nhìn thấy nàng, đôi con ngươi nhạt màu lại tựa như hồ nước tháng ba, lay động lên tầng tầng gợn sóng.
Tô Văn Khanh lập tức cảm thấy nơi lồng ngực run rẩy kịch liệt một trận, ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn Từ Tử Việt đến gần.
Hắn nhẹ nâng cằm nàng lên: “Sắc mặt không tốt lắm, người Giang gia đã nói gì đúng không?”
Tô Văn Khanh vùi sâu gương mặt vào lồng ngực hắn, thấp giọng mở miệng: “Không có, chỉ là có chút nhớ chàng, chúng ta trở về đi.”
Đáy mắt của Từ Tử Việt hơi trầm xuống, thái độ của Tô Văn Khanh rõ ràng không đúng, nhất định Giang Trừng đã nói gì đó với nàng.
Giang gia không phải nơi có thể nói chuyện, Từ Tử Việt lôi kéo Tô Văn Khanh dị thường trầm mặc, cùng lên xe ngựa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT