"Nên như vậy." Tô Văn Khanh hai tay ôm ngực, lạnh nhạt đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Thấy bộ dáng biết cúi đầu của Nhị phu nhân, Từ lão phu nhân hơi hạ hỏa một chút, lúc này mới trầm giọng nói: "Ta biết trong lòng ngươi có bất mãn, bất mãn ta sủng ái Văn Khanh."
"Đứa trẻ này còn nhỏ tuổi đã không có mẫu thân, thân thể suy yếu, tính tình trầm lặng thu mình, ít nói nên chịu ủy khuất gì cũng chỉ im lặng nuốt xuống, ta thân là ngoại tổ mẫu của nàng, ta đau lòng cho nàng, thương yêu nàng nhiều hơn một chút thì làm sao vậy!"
"Ngươi thân là cữu mẫu, đã không thương xót cháu ngoại thì thôi đi, còn dung túng nô gia bắt nạt chủ tử, nếu như để mẫu thân của Văn Khanh biết được thì sẽ thương tâm tới mức nào."
"Năm đó Tĩnh nhi đã thương yêu Tâm Liên như nữ nhi ruột!"
Vừa nhắc đến con gái Từ Tĩnh qua đời sớm thì Từ lão phu nhân lập tức tỏ ra đau lòng, và mọi người không thể không an ủi một trận.
Phân phó hạ nhân đỡ Vương thị ngồi xuống, lúc này Từ lão phu nhân mới chú ý đến Tuyết Nhuế mặt mày trắng bệnh, đang quỳ ở một bên.
Tên gọi của nô gia này ngay cả bà lão như bà cũng biết đến, cậy nhờ vào sự tin sủng của chủ mẫu rồi làm xằng làm bậy.
Nhìn mà xem!
Toàn thân đeo vàng đội bạc, thậm chí so với mấy cô nương đang ngồi đây còn xa hoa hơn.
Có điểm nào giống với một nha hoàn!
Không muốn nhìn tiếp nữa, bà lão lạnh lùng nói tiếp: "Nô gia này kiêu ngạo như thế, dám mượn danh của chủ tử để khinh nhục tiểu thư quý phủ."
"Đã là dạng điêu nô thì giữ lại để làm gì, vả miệng hai mươi cái, đuổi ra khỏi Hầu phủ, tìm người gả đi."
Cả Vương thị và Từ Tử Ngọc đáy lòng đều phát run.
Tuyết Nhuế cũng không phải giống như những nha hoàn bình thường, làm sao có thể đuổi ra khỏi phủ, vội vàng nói lời khẩn cầu: "Tuyết Nhuế là cháu gái nhũ mẫu của con dâu, từ nhỏ đã theo hầu hạ con, trước khi nhũ mẫu qua đời đã nhờ cậy con trông nom thêm vài phần."
"Nếu như đuổi nàng ra khỏi cửa, vậy con đâu còn mặt mũi gặp nhũ mẫu nữa. Đều tại con dâu dạy bảo không tốt, lão phu nhân giáo huấn một trận là được, nể tình con dâu, cầu xin lão phu nhân hãy cho nàng ở lại."
Mặt mày Tuyết Nhuế trắng bệch hơn cả tờ giấy mỏng, ra sức dập đầu: "Cầu xin lão phu nhân tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không cố ý, hộp hoa là nô tỳ nhầm lẫn nên mới đưa sai rồi!"
"Nô tỳ thật sự không phải cố ý…"
"Biểu tiểu thư tha mạng cho nô tỳ, nô tỳ thật sự không dám…"
Còn đâu bộ dáng ngang ngược, không coi ai ra gì của ngày thường.
Từ lão phu nhân một lời cũng không nói, ý tứ rõ ràng rằng tất cả đều theo lời của Tô Văn Khanh.
Tô Văn Khanh nhẹ nhàng di dời ánh mắt lên người Tuyết Nhuế.
Dừng lại vài giây trên cổ tay kia, lúc này nàng mới thu hồi ánh mắt: "Nếu như cữu mẫu đã cầu tình cho nàng ta, vậy xem ở mặt mũi của cữu mẫu, lần này vẫn lưu lại…"
Tuyết Nhuế thở phào nhẹ nhõm, cả người nhũn ra ngồi sụp xuống nền đất.
Nhưng còn chưa kịp hồi phục, lại nghe thấy Từ lão phu nhân bổ sung một câu: "Vả miệng hai mươi cái, lại đánh hai mươi gậy, coi như cảnh cáo!"
Tuyết Nhuế sửng sốt, ngây ra một lúc rồi như phát điên, kêu gào khóc lóc thảm thiết.
Từ lão phu nhân phất phất tay, hai ma ma đứng bên cạnh trực tiếp hành động, dứt khoát kéo người xuống.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài gian phòng đã truyền tới thanh âm vả miệng bôm bốp.
Nhị phu nhân và Từ Tử Ngọc lại có ý định cầu xin, thế nhưng nhìn thấy sắc mặt của Từ lão phu nhân, cuối cùng không dám mở miệng nói thêm một lời nào.
Từ lão phu nhân khép mắt lại, lạnh giọng nói: "Ngươi quản giáo không nghiêm, về sau hãy nhớ lấy, không cho phép dung túng nô gia như thế nữa."
"Gần đây ta ngủ không quá an ổn, ngươi hãy sao chép năm bản Kim Cương Kinh rồi đưa đến đây cho ta."
"Thôi được rồi, ta cũng không còn hứng thú giữ các ngươi ở lại đây. Hôm nay Văn Khanh phải chịu đựng ủy khuất, cho nên cứ nghỉ ngơi lại nơi này."
"Đều xuống hết đi!"
…...
Sau khi cho mọi người đi về hết, hai bà cháu yên bình dùng cơm chiều.
Sau đó Xuân Tầm và Lục Tụ cùng hầu hạ hai người rửa mặt.
Từ lão phu nhân nhìn thấy hai mắt tôn nữ vẫn còn sưng đỏ tựa như đào hạch, bà lão lại cho Xuân Tầm đi lấy về hai quả trứng luộc, lột vỏ nhẹ nhàng xoa mắt.
Từ lão phu nhân thở dài một hơi, nhưng trên mặt vẫn mang mấy phần vui vẻ.
Bà lão xoa mái tóc búi lỏng của Tô Văn Khanh, từ ái nói: "Tính cách của mẫu thân con chính từ nội liễm từ bé, chịu ấm ức cũng không muốn nói với ta, hai mắt đã khóc như quả đào rồi mà hôm sau vẫn nói không có khóc."
"Ta vẫn luôn lo lắng con cũng sẽ giống như thế, thế nhưng hiện tại thấy được con vẫn có tiền đồ hơn mẫu thân."
Nói đến đây, Từ lão phu nhân bắt đầu có chút thương tâm.
Bà lão duỗi tay vuốt ve lưng cháu gái, chỉ sờ thấy toàn xương cứng, quá gầy yếu, đầu mũi bà chua xót: "Sao ăn mãi mà không mập lên được!"
Tô Văn Khanh nắm lấy bàn tay còn chưa có vẻ quá già nua của Từ lão phu nhân, cười nói: "Mập thì có gì tốt đâu ạ, con mới không muốn trông giống như Tâm Quỳ."
"Thoạt nhìn tròn vo như chiếc bánh trôi."
"Nha đầu nhà con!" Từ lão phu nhân bị Tô Văn Khanh chọc cho bật cười, nhớ tới dáng vẻ tròn xoe của tiểu tôn nữ còn nhỏ xíu, cũng không nhịn được cảm thấy buồn cười.
Ngưng một chút, lại hỏi nàng: "Còn tủi thân không?"
Còn ủy khuất, sao có thể không còn ủy khuất!
Tô Văn Khanh dựa người vào Từ lão phu nhân, chậm rãi nói: "Bên ngoại của Nhị cữu mẫu có uy quyền, lão phu nhân vẫn phải nể vài phần mặt mũi của Vương gia, không tiện làm quá khó."
"Bà ngoại thương con, đương nhiên con hiểu được nỗi khó xử của bà."
Từ lão phu nhân nghe mấy lời này thì càng thêm đau lòng, cháu ngoại đáng thương của bà lão thật quá hiểu chuyện rồi.
"Cữu mẫu con…Thôi không nói nữa."
"Bà ngoại suy nghĩ quá nhiều rồi, con nghe cha nói Vương đại nhân là người hiền đức, cữu mẫu là muội muội ruột của Vương đại nhân, tự nhiên cũng là người tốt."
"Tuyết Nhuế kia là cháu gái nhũ mẫu của cữu mẫu, đi theo phu nhân mấy năm rồi nên khó tránh sẽ sinh ra vài phần kiêu ngạo."
"Cữu mẫu bận rộn lo liệu việc nhà, đâu biết đám điêu nô này đã làm những gì bên ngoài, cho dù biết rõ thì cũng phải nể mặt nhũ mẫu mà nhắm lại một con mắt, không phải lỗi của phu nhân mà."