Ăn xong trà chiều, cuộc trò chuyện với anh Lục cũng kết thúc, Hạ Hiểu Viễn trở lại chỗ ngồi, tiếp tục làm bài tập trước máy tính.

Trong văn phòng cũng không còn ai nói chuyện phiếm, mọi người đều quay về chỗ của mình để làm việc.

Không bao lâu, Viên Miểu đẩy cửa kính văn phòng, từ bên ngoài trở về, sắc mặt có chút không ổn.

"Nhóm 2 không đồng ý 'hợp tác'." Viên Miểu nói một câu, cả văn phòng như ong vỡ tổ.

Mọi người nhao nhao:

“Ý gì vậy? Sao lại không đồng ý hợp tác?”

“Bọn họ không cần hợp tác chung sao?”

Viên Miểu: “Ý là nhóm 2 bọn họ không hợp tác cùng nhóm 1 chúng ta. Họ sẽ không 'chia sẻ tài nguyên' với chúng ta, mà 'tài nguyên' của chúng ta thì họ cũng chẳng thèm.”

“Dựa, còn có thể như vậy à?”

“Kiêu ngạo thật đấy.”

“Tình hình thế nào, nhóm 2 hôm nay chẳng phải mới vào làm sao, tài nguyên mà chúng ta vào làm trước có được họ đều không thèm?”

Viên Miểu bèn kể lại toàn bộ diễn biến sự việc khi cậu ấy sang bên nhóm 2 cho mọi người nghe ——

Nhóm 2 ở cùng tầng nhưng trong một văn phòng lớn khác. Viên Miểu cố ý chọn thời điểm trước và sau giờ trà chiều để qua đó, quả nhiên người của nhóm 2 đều ở đó. Nhưng Viên Miểu vừa đến, mới nói rõ thân phận, nhóm quản lý tập sự của nhóm 2 liền tỏ thái độ như thể nhìn thấy quân địch xâm phạm, không ai hé răng nửa lời.

Sau đó, một chàng trai tên Tần Thừa Phi của nhóm 2 đứng ra nói chuyện riêng với Viên Miểu.

Viên Miểu cũng giữ ý, không nói thẳng là nhóm 1 đã tổng hợp xong tài liệu của một số bộ phận, mà chỉ đề nghị hai nhóm hợp tác, sau này cộng thêm nhóm 3, mọi người cùng nhau chia sẻ tài nguyên, nhưng bị Tần Thừa Phi từ chối thẳng thừng.

Nguyên văn lời Tần Thừa Phi: “Muốn tìm hiểu các bộ phận, hai nhóm chúng ta cứ tự tìm hiểu là được, cũng không cần phải nói đến chuyện chia sẻ tài nguyên làm gì.”

“Đến lúc đó nhóm 2 chúng tôi tìm hiểu được nhiều hơn nhóm 1 các cậu, thì đó không gọi là chia sẻ tài nguyên nữa, mà là chúng tôi giúp các cậu.”

“Không cần thiết, nhóm nào về nhóm nấy, mọi người tự dựa vào bản lĩnh của mình đi.”

Mọi người nhóm 1: “……”

“Bọn họ lấy đâu ra tự tin thế?”

“Đủ kiêu ngạo đấy.”

“Sao họ không nói mỗi người tự lo liệu lấy đi.”

“Hiểu rồi, ý là việc chúng ta chúng ta làm, việc bọn họ bọn họ làm.”

"Đúng là dân xã hội." (ám chỉ kiểu người từng trải, có chút mánh khóe, cạnh tranh)

Hạ Hiểu Viễn cũng bất ngờ trước tình huống này.

Có người hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Viên Miểu quay về chỗ ngồi, tháo thẻ nhân viên quăng xuống bên cạnh máy tính, cực kỳ khó chịu nói: “Không hợp tác thì thôi, tôi hiểu rồi, nhóm 2 coi nhóm 1 chúng ta là đối thủ cạnh tranh, chứ không phải đồng nghiệp cùng đợt.”

“Nghe họ nói chưa, hợp tác đâu phải hợp tác, mà là họ giúp chúng ta. Chúng ta kém cỏi, nhóm họ mới có năng lực.”

Mọi người ít nhiều đều cảm thấy khó chịu, bầu không khí tốt đẹp trong văn phòng cũng vì thế mà trở nên nặng nề.

Mãi cho đến khi Chu Toàn Mẫn thông báo trong group chat, nói rằng Bộ phận Nhân sự sau khi thảo luận đã quyết định ngoài việc chấm điểm cá nhân, còn bổ sung thêm điểm nhóm nhỏ.

Mọi người nhóm 1: “……”

Ba nhóm đúng là đã trở thành quan hệ cạnh tranh thật rồi.

Tân Nhụy nói thẳng trong văn phòng: “Nhóm 2 đừng nói là đã biết sớm chuyện chấm điểm nhóm nhỏ này rồi nhé?”

Viên Miểu lại "hừ" lạnh một tiếng.

Trâu Phàm Bình: “Thôi xong, chúng ta còn đi tìm họ hợp tác, họ nhìn chúng ta chắc chẳng khác gì xem lũ ngốc.”

Lần này mọi người càng thêm khó chịu.

Ngồi trước máy tính, Hạ Hiểu Viễn cầm ly nước lên uống một ngụm, lặng lẽ suy nghĩ xem điểm nhóm nhỏ này rốt cuộc được tính thế nào.

Lại nghĩ việc luân chuyển của quản lý tập sự thật không dễ dàng, lời nhắc nhở trước đó của anh Lục quả nhiên không sai.

Đêm đó, nhóm 1 như cũ, toàn bộ ở lại làm bài tập.

Vốn là một chuyện hết sức bình thường, kết quả sau bữa tối quay lại văn phòng, có người nói nhóm 2 cũng không ai về cả.

Trâu Phàm Bình: “Cạnh tranh thì cạnh tranh sợ gì!”

Văn phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại, mọi người ai làm việc nấy.

Hạ Hiểu Viễn nhìn máy tính, vừa làm bài tập vừa cảm nhận được áp lực cạnh tranh đang dần lan tỏa trong không khí tĩnh lặng.

Cậu tranh thủ lúc đang bận mà quay đầu nhìn sang trái phải, tất cả mọi người đều đang bận rộn, sự chú ý của ai nấy đều tập trung cao độ, báo hiệu đây lại là một buổi tối sẽ phải tăng ca đến khuya.

Hạ Hiểu Viễn thu lại ánh mắt, tiếp tục làm bài tập.

Không biết từ lúc nào, chiếc điện thoại đặt bên cạnh máy tính sáng lên.

Hạ Hiểu Viễn nhìn thấy, nhưng vẫn tập trung gõ bàn phím thêm một lúc nữa mới đưa tay cầm điện thoại lên.

Lục: 【 Nghe nói các em bắt đầu có đánh giá theo nhóm rồi. 】

Hạ Hiểu Viễn: 【 Vâng ạ, buổi chiều em nhận được thông báo. 】

Lục: 【 Tài liệu bộ phận tổng hợp được có đưa cho nhóm 2 không? 】

Hạ Hiểu Viễn: 【 Đương nhiên là không ạ. Bây giờ là quan hệ cạnh tranh rồi. 】

Lục: 【 Đang tăng ca à? 】

Hạ Hiểu Viễn: 【 [Tiểu khủng long gật đầu.jpg] 】

Lục: 【 Muộn quá sẽ lỡ chuyến xe về ký túc xá đấy. 】

Hạ Hiểu Viễn: 【 Cảm ơn anh Lục nhắc nhở, hôm nay em sẽ không về muộn đâu ạ. 】

Hạ Hiểu Viễn nói là làm, trước 11 giờ đã rời khỏi tòa nhà công ty, bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng về khu ký túc xá nhân viên.

Lên xe, trong xe không ít người, Hạ Hiểu Viễn tùy tiện tìm một chỗ trống, vừa ngồi xuống liền nghe thấy hai chàng trai hàng ghế trước nói chuyện phiếm:

“Ngốc thật, nói gì mà tìm chúng ta chia sẻ tài nguyên, ai thèm chia sẻ với bọn họ.”

“Lần này thực sự nhờ có Tần Thừa Phi, cậu ấy sớm đã lập group nói cho chúng ta biết tình hình luân chuyển rồi.”

“Tin hay không, tớ cá là cậu ấy còn có thể kiếm được tài liệu của các bộ phận luân chuyển nữa.”

“Thật hay giả?”

“Cậu không biết à? Cậu ấy có quan hệ trong công ty đấy.”

……

Hạ Hiểu Viễn dù không cố ý nghe cũng loáng thoáng nghe được một ít, cậu không cảm khái quá nhiều, cũng không hứng thú với việc ai đó có mối quan hệ thế nào, hiện tại cậu chỉ muốn làm tốt từng bước một trong quá trình luân chuyển, đợi sau khi luân chuyển kết thúc, xem mình có thể được phân vào bộ phận nào.

Còn có chính là……

Hạ Hiểu Viễn đưa tay ôm bụng: Đói quá, về ký túc xá ăn chút gì đó thôi.

Cũng chưa quá muộn, ăn chút gì đó xong vẫn có thể xem tài liệu thêm một lát, ngủ trước một giờ sáng là kịp.

Ngày hôm sau, tin tức về việc Tần Thừa Phi của nhóm 2 có quan hệ trong công ty nhanh chóng lan truyền trong văn phòng nhóm 1.

Mọi người trước khi đi luân chuyển đã bàn tán vài câu:

“Chả trách, bọn họ biết sớm chuyện có cạnh tranh chấm điểm giữa các nhóm nhỏ rồi đúng không?”

“Bây giờ tôi hiểu nhóm 2 rồi, có quan hệ có thể kiếm được tài liệu bộ phận, tôi cũng chẳng chia sẻ với họ làm gì.”

“Haiz, chúng ta chỉ có thể vất vả tìm đủ mọi cách hỏi thăm thôi.”

“Kệ đi, mỗi người tự dựa vào bản lĩnh của mình.”

Kết quả cùng ngày, năm người nhóm Hạ Hiểu Viễn khi luân chuyển ở bộ phận mới liền gặp nhóm Tần Thừa Phi của nhóm 2, hai bên cùng luân chuyển trong một bộ phận, mọi thứ đều giống nhau, ngay cả bài tập được giao cũng giống hệt.

Nhóm Hạ Hiểu Viễn ban đầu không cảm thấy có gì lạ, đều là quản lý tập sự, cùng luân chuyển cũng bình thường, mãi cho đến khi nộp bài tập xong vào cuối ngày, một lúc sau, Chu Toàn Mẫn tag mọi người trong group chat, nói: 【 Tốc độ nộp bài tập của mọi người ngày càng nhanh, chất lượng bài tập ngày càng cao, đây là điều rất tốt, mọi người hãy duy trì nhé. 】

【 Nhưng chị vừa xem bài tập của Tần Thừa Phi nhóm 2 từ chỗ đồng nghiệp, chị thấy cần phải chia sẻ bài tập của cậu ấy cho mọi người xem. 】

File tài liệu được mở ra, tất cả mọi người trong nhóm 1 đều vây quanh trước máy tính, im lặng xem.

Không xem thì thôi, xem kỹ rồi, sự chênh lệch giữa các quản lý tập sự lập tức lộ rõ.

Hạ Hiểu Viễn cầm chuột lướt qua tài liệu, xem xét, lòng bắt đầu trĩu nặng.

Đây là góc độ suy nghĩ và chiều sâu tư duy mà một quản lý tập sự mới vào công ty có thể có sao?

Nói bài này là do chủ quản bộ phận viết chắc cũng không ai nghi ngờ.

Viên Miểu trong nhóm họ đã đủ mạnh rồi, Tần Thừa Phi này của nhóm 2 quả thực chính là núi cao còn có núi cao hơn.

Văn phòng tức khắc tĩnh lặng, có thể nói một bản bài tập đã khiến mọi người choáng váng.

Lúc này cũng không còn ai chỉ trích chuyện ai có quan hệ nữa, thực lực mạnh mẽ đủ để khiến mọi người đồng loạt im lặng.

Hạ Hiểu Viễn lúc này nhớ lại Tần Thừa Phi mà cậu nhìn thấy khi luân chuyển: Cao, gầy, đeo một cặp kính gọng vàng tròn, trông lịch sự, nhã nhặn.

Chính là một chàng trai trông có vẻ bình thường, không hề nổi bật như vậy, lại viết ra một bản bài tập chất lượng siêu cao.

Hạ Hiểu Viễn lặng lẽ thở ra một hơi, cậu nghĩ giữa cậu và Tần Thừa Phi, có lẽ còn cách vài cái Viên Miểu.

Lục: 【 Vậy thì sao, em cảm thấy mình kém hơn họ rất nhiều? 】

Giờ trà chiều hôm đó, đồ ăn đặt trên bàn tròn gần như không ai động đến, Hạ Hiểu Viễn lấy một phần, không ngồi trong văn phòng mà bưng sang phòng trà nước bên cạnh mới được dọn dẹp ra, còn chưa sắp xếp xong xuôi, chuẩn bị dành cho nhóm quản lý tập sự sử dụng.

Ngồi xuống trước bàn, điện thoại đặt trên bàn, Hạ Hiểu Viễn trong lúc trò chuyện trên WeChat với anh Lục đã đề cập đến một số tình hình bên nhóm quản lý tập sự, và nhận được câu hỏi này từ anh Lục.

Hạ Hiểu Viễn nghĩ nghĩ, trả lời: 【 Chênh lệch là có thật, nhưng em sẽ không cảm thấy mình kém hơn ai cả. 】

Lục Sâm qua màn hình điện thoại nhìn thấy câu trả lời vừa trầm ổn vừa không mất đi sự tự tin này, lặng lẽ mỉm cười.

Lục: 【 Rất tốt, môi trường công sở cần thái độ như vậy. 】

Hạ Hiểu Viễn: 【 Anh Lục lúc mới vào công ty cũng gặp nhiều người giỏi lắm ạ? 】

Lục: 【 Nếu nhất định phải nói như vậy thì, anh chính là người giỏi đó. 】

Khiến Hạ Hiểu Viễn bật cười.

Hạ Hiểu Viễn: 【 [Ngón tay cái giơ lên.jpg] 】

Hạ Hiểu Viễn: 【 Anh Lục lợi hại thật. 】

Lục: 【 Ừm. 】

Hạ Hiểu Viễn cầm điện thoại nhìn chữ "Ừm" này, lại cười cười.

Ngoài việc dễ gần, dễ nói chuyện, bây giờ Hạ Hiểu Viễn lại có thêm một ấn tượng nữa về anh Lục: hài hước.

Hạ Hiểu Viễn nói đùa: 【 Anh Lục tự tin thật đấy. 】

Lục: 【 Tự tin là thái độ sống cần thiết. 】

Hạ Hiểu Viễn: 【 [Tiểu khủng long vỗ tay.jpg] [Tiểu khủng long cúi chào.jpg] 】

Hạ Hiểu Viễn: 【 Học tập anh Lục ạ. 】

Lục Sâm cười, cậu trai trẻ này đúng là rất biết cách cổ vũ người khác.

Lục: 【 Sau này bài tập có thể gửi qua đây, anh xem giúp em. 】

Hạ Hiểu Viễn đang cầm điện thoại khựng lại.

Hạ Hiểu Viễn: 【 Anh Lục muốn giúp em sửa bài tập? 】

Hạ Hiểu Viễn: 【 Có tiện không ạ? 】

Lục: 【 Không có gì không tiện, thời gian của anh nhiều hơn đám quản lý tập sự các em ngày nào cũng thức đêm tăng ca. 】

Mắt Hạ Hiểu Viễn lộ rõ vẻ vui mừng bất ngờ.

Hạ Hiểu Viễn: 【 Vậy thì thật sự cảm ơn anh Lục nhiều. 】

Hạ Hiểu Viễn: 【 [Tiểu khủng long cúi gập người.jpg] 】

Lục: 【 Ừm. 】

Hạ Hiểu Viễn lập tức đứng dậy, vứt giấy gói bánh kem đã ăn xong vào thùng rác, bưng ly cà phê quay về văn phòng.

Vừa ngồi xuống trước máy tính, chuẩn bị gửi bài tập đã nộp hôm nay qua WeChat phiên bản máy tính lên điện thoại rồi chuyển tiếp cho anh Lục, thì điện thoại rung lên ong ong.

Hạ Hiểu Viễn vừa thao tác trên máy tính vừa cầm điện thoại lên, nhìn thấy anh Lục trả lời cậu bằng một sticker ——

Lục: 【 [Đại khủng long xoa đầu tiểu khủng long.jpg] 】

Con khủng long nhỏ bị xoa đầu đột nhiên lại chính là con trong bộ sticker mà Hạ Hiểu Viễn hay dùng.

Khiến Hạ Hiểu Viễn bật cười.

Cậu nhìn sticker xoa đầu mà anh Lục gửi qua, thầm nghĩ bộ sticker khủng long xanh lá này có cái hình khủng long lớn xoa đầu khủng long nhỏ này sao?

Có à? Hình như cậu chưa từng thấy qua.

Hạ Hiểu Viễn không để ý nhiều đến chuyện này, cười cười, trả lời: 【 [Tiểu khủng long ngoan ngoãn.jpg] 】

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play