Hạ Hiểu Viễn ôm điện thoại ngồi ở mép giường, cảm thấy vừa mới kết bạn mà đã hỏi quá nhiều thì không hay, làm phiền người ta quá, nhưng nếu chỉ nói vài câu rồi biến mất thì lại có vẻ mình thật bất lịch sự.
Hạ Hiểu Viễn nghĩ ngợi rồi gửi đi: 【 Anh Lục cũng vào công ty qua kênh quản lý tập sự à? 】
Lục: 【 Cũng gần giống vậy. 】
Gần giống vậy?
Hạ Hiểu Viễn không nghĩ sâu xa, cứ coi như đối phương trả lời là đúng rồi.
Hạ Hiểu Viễn: 【 Bọn em cũng sắp bắt đầu luân chuyển rồi. 】
Lục: 【 Ừm, chuẩn bị sẵn sàng đi. 】
Hạ Hiểu Viễn: 【 Khó không anh? 】
Lục: 【 Áp lực sẽ không nhẹ đâu. 】
……
Hạ Hiểu Viễn chỉ trò chuyện vài câu qua lại với anh Lục rồi chúc ngủ ngon.
Một mình ngồi ở mép giường, nghĩ đến lời anh Lục nói phải chuẩn bị sẵn sàng, áp lực sẽ không nhẹ, Hạ Hiểu Viễn lặng lẽ cân nhắc về khối lượng công việc luân chuyển sắp tới.
Khó sao?
Hay là rất khó?
Hạ Hiểu Viễn ngả người ra sau, nằm trên giường, im lặng nhìn trần nhà.
Cậu tự chuẩn bị tâm lý một lát rồi không nghĩ nữa.
Điều chỉnh, thích ứng, luân chuyển, đi làm, mọi người đều trải qua như vậy, cậu đương nhiên cũng có thể.
Cố lên nào.
Hạ Hiểu Viễn lặng lẽ cổ vũ bản thân trong lòng.
Ngày hôm sau, Hạ Hiểu Viễn mang theo chiếc cốc nước và những vật dụng hữu ích khác trong gói quà đến công ty.
Vừa ngồi vào chỗ làm việc, Giang Vi Vi bên cạnh đã nhoài người sang: "Cậu cũng mang cái cốc này à, tôi cũng mang theo này." Vừa nói vừa cầm lên ra hiệu, “Trông cũng khá xinh.”
Mọi người đều mới đến, có người còn đang ngồi ăn sáng tại chỗ.
Không có việc gì làm, cả nhóm lại bắt đầu tán gẫu ——
“Công ty có bữa sáng không?”
“Có chứ, đồ của tôi đây là lấy từ căng tin công ty lên này. Bữa sáng có nhiều loại lắm.”
……
“Trong chúng ta có ai ở ký túc xá công ty không? Trước xem ảnh chị Toàn Mẫn gửi trong nhóm, trông có vẻ ổn phết.”
“Tôi không ở.”
“Tôi cũng không.”
“Thế cậu ở đâu?”
“À, tôi ở nhà, có tàu điện ngầm, cũng không xa lắm.”
“Tôi ở chỗ bạn trai, anh ấy cũng làm việc gần khu này, ở gần lắm.”
“Tôi thuê nhà.”
“Đắt không?”
“Cũng tạm, dù sao vừa tốt nghiệp, cứ tiếp tục ăn bám bố mẹ trước đã.”
……
Hạ Hiểu Viễn lúc này mới biết trong 11 người chỉ có mình cậu đăng ký ở ký túc xá.
Trước đó cậu thấy trong nhóm chat mọi người tấm tắc khen ký túc xá tiện lợi, tốt lắm, cậu còn tưởng sẽ có nhiều người đăng ký, giờ mới biết phần lớn mọi người đã sớm sắp xếp chỗ ở, không cần đến ký túc xá công ty.
Cậu cũng nhận ra điều đó có thể là vì điều kiện của mọi người đều khá tốt.
Như Viên Miểu, nhà cậu ta trực tiếp mua nhà gần đây, đến thuê nhà cũng không cần suy nghĩ.
Hạ Hiểu Viễn từ nhỏ đã biết mình không cha không mẹ, không thể so sánh với người khác, giờ đây phát hiện khoảng cách còn lớn như trời với vực, cậu đến cảm khái cũng chẳng có.
Cố gắng làm việc thôi.
Hạ Hiểu Viễn lặng lẽ tự nhủ.
Nhóm quản lý tập sự lúc này lại nói đến "thẻ trợ giúp" trong gói quà ——
“Các cậu thêm bạn hết chưa?”
“Thêm rồi.”
“Tôi chưa thêm, định hôm nay hỏi xem các cậu có thêm không đã.”
“Tôi cũng thêm rồi.”
“Các cậu nói chuyện với họ chưa?”
“Thêm xong thì chắc chắn phải chào hỏi rồi.”
“Mỗi người thêm một người khác nhau nhỉ?”
“Chắc chắn khác nhau, làm sao cùng một người được.”
“Như vậy cũng tốt, có gì không hiểu còn có người để hỏi.”
“Tôi hơi ngại hỏi, cũng không thân.”
“Mặt dày mà hỏi đi, có người hỏi vẫn hơn là không biết gì.”
“Công ty mình cũng nhân văn phết.”
“Doanh nghiệp lớn mà.”
……
Giang Vi Vi lúc này lại nhoài người sang hỏi Hạ Hiểu Viễn: “Hạ Hiểu Viễn, cậu thêm bạn là nam hay nữ?”
Hạ Hiểu Viễn: “Nam.”
Giang Vi Vi: “Tôi là nữ.”
……
Rất nhanh, lịch trình luân chuyển của 11 người đã được sắp xếp.
Hạ Hiểu Viễn cùng Giang Vi Vi, Viên Miểu, Trâu Phàm Bình, Tân Nhụy chung một nhóm, sáu người còn lại chung một nhóm, bắt đầu luân chuyển từ các bộ phận khác nhau.
Mà nhóm của Hạ Hiểu Viễn, bộ phận luân chuyển đầu tiên chính là một đội nhỏ thuộc tổ game di động, phụ trách một dự án game Otome.
Khi biết tin, Hạ Hiểu Viễn không nói gì, cũng không tham gia vào cuộc thảo luận về game của Trâu Phàm Bình và Viên Miểu, mà lặng lẽ lấy điện thoại ra, cúi đầu tìm kiếm xem Otome nghĩa là gì.
Vừa tìm kiếm xem xong, Trâu Phàm Bình liền quay người lại, hỏi Hạ Hiểu Viễn thường ngày hay chơi game gì, RPG hay SLG.
Hạ Hiểu Viễn khựng lại một chút, lặng lẽ nói: “Tôi không chơi.”
Thời gian của cậu đều dùng để học và làm thêm, cậu trước nay chưa từng chơi game.
Mấu chốt là, RPG, SLG gì đó, cậu nghe còn không hiểu, hoàn toàn không biết là cái gì.
Trâu Phàm Bình ngớ người, "Không chơi?" Giọng đầy kinh ngạc.
Viên Miểu nói xen vào: “Cậu đúng là học sinh gương mẫu. Tôi có thời gian nghiện Vương Giả, ngày nào cũng ru rú trong ký túc xá, cơm cũng có thể không ăn.”
Nhóm năm người được một đồng nghiệp bên nhân sự dẫn đến bộ phận luân chuyển, rất trùng hợp, nhóm của Hạ Hiểu Viễn chính là do Chu Toàn Mẫn dẫn đi.
Khi đến bộ phận của nhóm game luân chuyển, lại có trưởng bộ phận tương ứng phụ trách giới thiệu cho mọi người tình hình bộ phận và game họ đang phụ trách.
Vị trưởng bộ phận đó nói rất nhanh, lời nói xen lẫn đủ loại thuật ngữ viết tắt bằng chữ cái và tiếng Anh.
Năm người đều mang theo sổ và bút, vừa nghe vừa ghi chép, thỉnh thoảng lại theo trưởng bộ phận xem bản vẽ gốc và các loại dữ liệu nhân vật trên máy tính.
Mà lúc này, sự chênh lệch giữa năm người liền lộ rõ:
Viên Miểu đặt rất nhiều câu hỏi, tư duy mạch lạc, trao đổi với trưởng bộ phận nhiều nhất; Trâu Phàm Bình cũng thỉnh thoảng chen vào nói được vài câu, chỉ ra vài điểm; ba người còn lại hoàn toàn im lặng.
Hạ Hiểu Viễn cũng ghi chép, cũng nghe Viên Miểu và những người khác trao đổi với trưởng bộ phận, cũng có chỗ không hiểu hỏi trưởng bộ phận, nhưng chỉ có chính cậu là hiểu rõ nhất trong lòng, từ lúc bước vào bộ phận này, sau khi trưởng bộ phận tự giới thiệu và bắt đầu chính thức giảng giải về game của họ, cậu đã bắt đầu nghe như vịt nghe sấm, rất nhiều thứ căn bản không hiểu.
Hạ Hiểu Viễn lặng lẽ đổ mồ hôi tay.
Đến khi kết thúc, quay về văn phòng ở tầng Phòng Nhân sự, Hạ Hiểu Viễn vừa ngồi vào chỗ đã vội vàng sắp xếp lại ghi chép.
Sắp xếp chưa được bao lâu, icon trên hệ thống OA nhấp nháy, là Chu Toàn Mẫn đã tạo một nhóm chat nhỏ, thông báo cho năm người họ rằng sáng mai cần nộp một bản trình bày ý tưởng về game của bộ phận luân chuyển hôm nay.
Phòng Nhân sự — Quản lý tập sự khóa [...] (Nhóm 1) — Giang Vi Vi: 【 Chị Toàn Mẫn, khoảng bao nhiêu chữ ạ? 】
Phòng Nhân sự — Nhân sự — Chu Toàn Mẫn: 【 Không giới hạn số chữ, mọi người cứ tự viết nhé. Viết xong gửi vào hòm thư của chị trên hệ thống. Nhưng chú ý thời gian nha, phải nộp trước sáng mai, muộn nhất là trước giờ đi làm ngày mai. 】
【 Đã nhận. 】
Hạ Hiểu Viễn cũng trả lời đã nhận, tranh thủ thời gian tiếp tục sắp xếp ghi chép, trà chiều mang tới cũng không kịp đụng đến.
Khi cậu sắp xếp xong ghi chép, Viên Miểu đã nhắn trong nhóm là cậu ta viết xong rồi.
Tân Nhụy: 【 Cậu nhanh quá vậy. 】
Trâu Phàm Bình: 【 Tôi cũng sắp xong. 】
Giang Vi Vi: 【 Viên Miểu, cậu cho tôi xem với được không? 】
Viên Miểu: 【 Được chứ. 】
Tân Nhụy: 【 Tôi cũng muốn. @Viên Miểu 】
Viên Miểu liền chia sẻ trực tiếp tài liệu cậu ta viết vào trong nhóm.
Hạ Hiểu Viễn vốn không định xem bài của Viên Miểu, nhưng khi mở một tài liệu trống, cậu phát hiện mình hoàn toàn không hiểu gì về game này, cũng gần như không có ý tưởng gì, nên vẫn vào nhóm mở bài của Viên Miểu ra xem.
Không xem thì thôi, vừa xem mới kinh ngạc phát hiện tư duy của Viên Miểu rõ ràng đến mức nào, hiểu biết về game này sâu sắc ra sao —— thị trường người dùng chủ yếu của game, ưu nhược điểm, lượng người chơi hoạt động hàng ngày, có không gian cải thiện hay không, vân vân, Viên Miểu đều viết cả.
Hạ Hiểu Viễn xem xong, gương mặt nhìn màn hình máy tính trở nên nghiêm túc.
Giang Vi Vi bên cạnh lúc này vừa gõ bàn phím vừa quay đầu: “Hạ Hiểu Viễn, cậu viết xong chưa?”
Hạ Hiểu Viễn: “Chưa.”
Đâu chỉ chưa xong, tối nay cậu phải "tăng ca" rồi.
Đến giờ tan làm, Trâu Phàm Bình và Tân Nhụy cũng đều viết xong, gửi tài liệu cho Chu Toàn Mẫn, và cũng chia sẻ nội dung trong nhóm.
Giang Vi Vi đẩy bàn phím ra, đứng dậy: “Ây, tôi xuống lầu ăn cơm trước đã, lát nữa lên viết tiếp, viết xong mới tan làm.”
Hạ Hiểu Viễn đã tắt máy tính chuẩn bị tan làm.
Giang Vi Vi: “Cậu viết xong rồi à?”
Hạ Hiểu Viễn: “Tôi về nhà viết.”
Trên đường đi xe buýt của công ty về ký túc xá, Hạ Hiểu Viễn dùng điện thoại đăng nhập vào hệ thống làm việc của công ty, đọc tài liệu mà Tân Nhụy và Trâu Phàm Bình chia sẻ trong nhóm.
Xem lướt qua xong, cậu lại lập tức vào cửa hàng ứng dụng trên điện thoại, tải game đó về.
Đang đăng ký tài khoản, tin nhắn WeChat nhảy lên ở đầu màn hình, Hạ Hiểu Viễn liếc qua, là Từ Nhược Manh.
Từ Nhược Manh: 【 Ăn cơm không?】
Hạ Hiểu Viễn: 【 Không được cậu ơi. 】
Từ Nhược Manh: 【 Sao thế? 】
Hạ Hiểu Viễn: 【 Bài tập tớ không biết làm. 】
Hạ Hiểu Viễn thật sự không biết làm, không phải khiêm tốn, nhìn bài của Viên Miểu và những người khác viết, cậu càng hiểu rõ đầu óc mình trống rỗng đến mức nào.
Cậu cần thời gian, cần tìm hiểu về game này, cậu phải nạp thêm kiến thức vào đầu.
Về đến ký túc xá, Hạ Hiểu Viễn dùng khoảng hơn hai tiếng đồng hồ để chơi game Otome đó……
Tòa nhà Sprees, Văn phòng CEO.
Lục Sâm lướt điện thoại.
Chàng trai trẻ hôm nay không gửi tin nhắn nào, không biết ngày đầu tiên luân chuyển trôi qua thế nào.
Ngày hôm sau, Lục Sâm xem trên máy tính tài liệu "bài tập" đầu tiên của 11 quản lý tập sự nhóm 1 và 2 mà Kiều Tư Hành chia sẻ cho anh: Nhóm 1 là phân tích về một game của công ty, nhóm 2 là quan điểm về một sự kiện dư luận công cộng gần đây.
Lục Sâm lướt nhanh qua từng trang, cuối cùng dừng mắt lại ở tài liệu của Hạ Hiểu Viễn.
Nhìn kỹ một lúc, Lục Sâm mím môi.
Đúng là như nặn kem đánh răng mới ra được từng chữ.
Anh đoán có người đêm qua ngủ không ngon giấc.
Tại văn phòng, Hạ Hiểu Viễn gửi xong tài liệu liền gục xuống bàn máy tính.
Bài đó là cậu thức đến một giờ sáng hôm qua mới viết xong, sau một giờ, nghĩ đến chút nội dung mình viết mà phải nặn óc mấy tiếng đồng hồ, cậu lại trằn trọc không sao ngủ được.
Bây giờ là 10 giờ sáng, cậu buồn ngủ chết đi được.
Nhưng so với buồn ngủ, Hạ Hiểu Viễn còn để tâm hơn đến việc ngày đầu tiên luân chuyển mình đã chẳng biết làm gì cả.
Giờ cậu mới thật sự hiểu câu "chuẩn bị sẵn sàng" của anh Lục.
“Đi nào, lên lầu thôi.”
Chu Toàn Mẫn đẩy cửa kính khu làm việc, đứng ở cửa gọi.
Hạ Hiểu Viễn ngồi thẳng dậy, cố gắng vực lại tinh thần.
Mọi người cùng nhau đợi thang máy ở sảnh, chờ thang máy tới, đang định bước vào thì gặp một đồng nghiệp khác ở Phòng Nhân sự xách hai túi đồ đi ra từ thang máy.
Người đó thấy Chu Toàn Mẫn, vội nói: “Vừa hay, cà phê này.”
Chu Toàn Mẫn: ?
Người đó giải thích: “Văn phòng Tổng Giám đốc đặt, cho các bạn quản lý tập sự.”
Chu Toàn Mẫn lúc này mới nhận lấy, đồng thời ngạc nhiên: “Giờ buổi sáng cũng có à?”
Người đó: “Tôi không biết nữa, tôi cũng vừa nhận được điện thoại.”
Thế là, đoàn người lên lầu luân chuyển, ai nấy tay đều cầm một ly cà phê.
Giang Vi Vi nhấp một ngụm: “Lại không thêm đường.”
Hạ Hiểu Viễn uống một ngụm, lặng lẽ thở phào, tốt quá, có cà phê, được cứu rồi.
Cùng ngày, nhóm Hạ Hiểu Viễn ở lại tổ game trên lầu đến tận 3 giờ chiều mới xuống, Chu Toàn Mẫn lại yêu cầu trong nhóm viết thêm một bài nữa, nộp trước giờ đi làm ngày mai.
Sáu người nhóm kia không có ở đây, mọi người ai nấy ngồi ở chỗ của mình đối mặt với máy tính, Viên Miểu gõ bàn phím lạch cạch, nói: “Sau này có phải ngày nào cũng có bài phải viết không nhỉ.”
Tân Nhụy cũng gõ bàn phím: “Chắc là vậy.”
Trâu Phàm Bình: “Chả trách.”
Giang Vi Vi: “Chả trách gì?”
Trâu Phàm Bình: “Trước không phải nói có chấm điểm sao, chúng ta còn nghi ngờ chấm điểm có chính xác không, giờ bắt chúng ta ngày nào cũng viết bài ngày nào cũng nộp, chẳng phải là có căn cứ để chấm điểm rồi sao.”
Tân Nhụy: “Đúng nha!”
Hạ Hiểu Viễn một chữ cũng cảm thán không nổi, cậu cảm thấy tối nay mình có khả năng lại mất ngủ.
Mà "bài tập" thứ hai này là: Làm thế nào để tăng lượng người dùng cho game trong khi vẫn duy trì được lượng người chơi hoạt động hàng ngày.
Lần này đến Trâu Phàm Bình cũng phải nói: “Khó đấy.”
Tân Nhụy: “Tôi mà biết thì đã đi làm trưởng bộ phận luôn rồi.”
Giang Vi Vi: “Hói đầu mất thôi.”
Viên Miểu: “Viết đi, căng da đầu mà viết.”
Hạ Hiểu Viễn lặng lẽ thở dài một hơi, nói trúng tim đen của cả năm người trong nhóm.
Kết quả là bài tập thứ hai này, ngoại trừ Viên Miểu, tất cả đều bị trả về.
Chu Toàn Mẫn nhắn trong nhóm: 【 Viết chưa đạt yêu cầu, Hồ chủ quản không hài lòng, mọi người cố gắng lên nhé. 】
Tân Nhụy trả lời trong nhóm: 【 Vâng chị Toàn Mẫn. 】
Ngoài mặt thì vậy, nhưng người ngồi trong văn phòng thì ngửa đầu than: “Trời đất ơi~!”
Lúc này, cả 11 người đều có mặt, bầu không khí chán nản bao trùm toàn bộ khu làm việc —— một nhóm bị trả bài về viết lại, nhóm kia thì tỏ ra viết bản thảo về chủ đề xã hội mà chẳng có chút manh mối nào.
11 người: Chết ~~ mất ~~ thôi ~~
Thấy Viên Miểu, người duy nhất không cần viết lại, cũng cùng mọi người than thở, Trâu Phàm Bình khó hiểu: “Cậu đâu cần phải thế?”
Viên Miểu ngả người dựa vào ghế: “Tôi cũng không sống nổi.”
?
Viên Miểu: “Bạn gái tôi đòi chia tay.”
Mọi người: “……”
Hạ Hiểu Viễn, người rất ít khi tham gia chat nhóm, lần này cũng lên tiếng: “Tôi đổi cho cậu đấy, tôi thà chia tay còn hơn.”
Viên Miểu: “……”
Mọi người: “……”
Mọi người: Đúng đúng đúng, thà chia tay. Chia tay thì có là gì, so với bài tập, chia tay chả là cái thá gì!
Viên Miểu: “……”