"Chắc chỉ là trùng hợp thôi." Thụy Tuyết buông một câu an ủi hời hợt, nhưng đến chính cô cũng không tin vào lời mình nói.
Lý Dương tỏ vẻ bất mãn: "Đã kỳ quái thế này mà còn gọi là trùng hợp sao? Nếu không phải tôi tháng nào cũng hết tiền, nhà chẳng còn gì ăn, thì tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc từ lâu rồi!"
"Thân thể vốn đã yếu, lại còn nghi thần nghi quỷ, cứ nghĩ nhìn thấy mèo đen là sẽ chết, thế chẳng phải tự dọa mình đến chết à?" Thụy Tuyết buột miệng nói bừa.
Nghe cũng có lý, nhưng Lý Dương vẫn sợ hãi không thôi. Cô thở dài, uể oải nói: "Thôi bỏ đi, mang há cảo ra cho tôi đi."
Thụy Tuyết làm theo, mang bát há cảo đến cho cô.
Khi Lý Dương bắt đầu ăn, Thụy Tuyết giả vờ hỏi một cách vô tình: "À này, dạo gần đây ở bệnh viện có bệnh nhân nặng nào bị mất tiền không?"
Lý Dương không ngẩng đầu lên, vừa ăn vừa đáp: "Tôi đã nói rồi mà, không phải nhóm tội phạm gây án, cũng không phải ai giả thần giả quỷ, cảnh sát đã điều tra kỹ rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play