Không nghe thấy Phương Trì trả lời, Lâm Hiểu cũng không vội thúc giục, cậu tự mình ngồi trên đệm, chống cằm cười khúc khích, đuôi mắt cong lên, toàn là vẻ tinh nghịch và tùy ý sau khi say rượu.
Phương Trì lại đỡ cậu dậy, nhỏ giọng dỗ dành: "Đi thôi, anh Trì đưa em về phòng nhé... đừng cười nữa, sao lại vui thế..."
Lâm Hiểu chân mềm đứng không vững, để mặc Phương Trì kéo mình loạng choạng đi về phía trước. Cậu cũng không biết tại sao mình lại vui như vậy, chỉ là muốn cười, hơn nữa là kiểu cười không thể ngừng lại được.
Tuy Lâm Hiểu không lùn, nhưng dáng người mảnh khảnh, trước đây, Phương Trì dùng một tay kéo cậu hoặc trực tiếp bế lên mang đi hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng thực tế, người say rượu sẽ nặng lên gấp đôi, toàn bộ trọng lượng đều dồn xuống dưới, nên lúc này Phương Trì nửa ôm nửa đỡ Lâm Hiểu không chịu phối hợp, gân xanh trên trán nổi lên, lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.
Phương Trì vừa buồn cười vừa bất lực, vòng tay ôm chặt Lâm Hiểu vào lòng, cố ý dọa cậu: "Còn làm loạn nữa thì anh mặc kệ em đấy."
Người trong lòng cứng đờ người lại trong giây lát, Phương Trì ngẩn ra, tưởng cậu tin là thật, vừa định đổi giọng dỗ dành, thì nghe thấy Lâm Hiểu cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Anh sẽ không làm thế đâu."
Phương Trì khựng lại, cố nhịn cười: "Chưa chắc đâu nhé."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT