Thịnh Huân vẫn luôn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên gặp Cố Mộng Trần.
Đó là không lâu sau khi hắn mới vào lớp 10, vào một buổi chiều đầu thu, hắn vừa ăn tối xong, đang đi về phía tòa nhà dạy học.
Phía trước hắn là mấy học sinh, hắn không mấy để ý, cho đến khi một người trong số đó đi đến cây đàn piano đặt cạnh cửa sổ bên phải đại sảnh tầng một tòa nhà dạy học và ngồi xuống.
Đúng vào hôm trước ngày trường tổ chức tiệc chào đón tân sinh viên, không biết ai đã đặt cây đàn piano ở đó, người nọ ngồi xuống thử âm thanh, rồi đàn một bản nhạc mà Thịnh Huân chưa từng nghe qua.
Giữa đám đông, Thịnh Huân vô tình quay đầu nhìn sang, bước chân cứng đờ, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ánh đèn nghiêng nghiêng chiếu lên gương mặt, đôi mắt đào hoa trong trẻo, đôi môi mỏng khẽ nhếch, quay đầu nở một nụ cười rạng rỡ với hắn.
Sau này, Thịnh Huân biết lúc đó anh ấy không phải cười với mình, nhưng hắn lại mãi mãi ghi nhớ nụ cười của anh ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT