Nghe xong lời của Tông Dũng, Kiều Minh Huyền cúi đầu bật cười khẽ. Anh rất khó để không đồng tình với đánh giá của Tông Dũng về Chung Tình.
Bình luận xong về Chung Tình, Tông Dũng thu lại nụ cười, nghiêm túc thở dài:
“Viễn Đường dạo này không biết làm sao nữa, chẳng lẽ bị ma nhập rồi à? Có dịp chắc tôi phải nói chuyện với cậu ta, khuyên thêm vài câu. Tụi mình là bạn cùng phòng, cần gì phải như vậy chứ.”
Kiều Minh Huyền cười nhạt: “Nói cũng vô ích thôi, trừ phi để cậu ta thắng tôi ở mọi chuyện, nửa đời sau đều sống trên đầu tôi, nếu không thì cậu ta chẳng tỉnh ra đâu.”
“Thế thì cậu nhường cậu ta đi.” Tông Dũng vẫn mê làm người hòa giải.
“Nhường đến mức nào?” Kiều Minh Huyền ngẩng đầu hỏi lại, “Rồi phải nhường đến bao giờ? Cậu ta không tự điều chỉnh tâm lý của mình, chẳng lẽ cứ phải dựa vào tôi mà sống cả đời?”
Anh lật mặt miếng bít tết, cảm khái nói: “Chúng ta ai cũng không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm hay trả giá cho cuộc đời của người khác. Con người là cá thể độc lập, sau khi trưởng thành thì nên tự lập, tự chịu trách nhiệm với chính mình, không phải sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play