Ngày hôm sau Bách Doanh bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của Giang Lan. Sau khi mở cửa nghe báo cáo xong cô mới biết thì ra có người mang trang sức mới đến.

Cô uể oải ngồi xuống sofa cúi mắt nhìn chiếc két sắt nhỏ đặt trên bàn trà. Bên trong là một chiếc đồng hồ nữ đính đầy kim cương, xa hoa chói mắt, dĩ nhiên là bút tích của Thẩm Tấn. Trước khi phát đạt anh ta chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi, không gia thế, chỉ dựa vào bản lĩnh mà đi được đến ngày hôm nay. Trong cuộc sống của anh ta có quá nhiều, quá nhiều chuyện được xếp trước tình cảm, cho nên cách giải quyết vấn đề của anh cũng cực kỳ giới hạn.

Thường thì sẽ là một món quà trị giá liên thành, đó chính là tất cả những gì anh ta có thể cho.

Trên đời này dĩ nhiên có rất nhiều người thích kiểu cách này hơn, Bách Doanh cũng không ngoại lệ. Chỉ là Thẩm Tấn có lẽ không biết, mấy chữ "biết đủ là hạnh phúc" sở dĩ quý giá là vì người làm được thực sự quá ít. Anh không làm được, người khác tự nhiên cũng khó làm được.

Anh ta từng có lần trong lúc vô cùng vui vẻ đã nói với cô: "Lúc kiếm được thùng vàng đầu tiên, cả đêm anh không ngủ nổi, khi đó ước mơ của anh là kiếm được mười vạn, đối với anh khi ấy đó đúng là một con số trên trời."

Kiếm được mười vạn lại muốn năm mươi vạn, một triệu rồi mười triệu, một trăm triệu.

Dục vọng không có điểm dừng, được voi đòi tiên mới là bản tính con người.

Cô cũng vậy.

Bách Doanh thuận tay đeo chiếc đồng hồ vào cổ tay, trọng lượng khá nặng khiến tay cô hơi trĩu xuống. Cô chợt nhận ra một chuyện — Thẩm Tấn căn bản không hề muốn cô rời xa anh ta.

Trong khoảnh khắc này, lòng cô chùng hẳn xuống.

Có lẽ trong lòng anh ta cô chỉ đổi một thân phận khác nhưng cách chung sống giữa họ vẫn sẽ giống như trước. Người đàn ông này e rằng có sự kiểm soát mà đến chính cô cũng chưa hiểu hết. Cô nhất định phải thử thăm dò anh ta, chẳng phải anh đã nói cô có thể tìm một người đàn ông tốt hơn, có được hạnh phúc mà anh không thể cho sao?

Nếu cô thật sự đi tìm người khác thì sao...

Bảo vệ và tài xế đang ăn tối ở tòa nhà phụ, Tưởng Mặc Thành xưa nay chưa từng tham gia những cuộc chuyện phiếm như vậy.

“Hôm nay người đến là ai vậy?” Có người tiện miệng hỏi, “Nhìn trận thế kia tôi còn tưởng tổng giám đốc Thẩm quay về rồi.”

“Tổng giám đốc Thẩm chưa về sớm thế đâu, nhưng đúng là do anh ấy phái người mang quà đến cho cô Bách.” Một bảo vệ tặc lưỡi, “Cố ý dùng xe chống đạn chở đến, còn đựng trong két sắt cơ đấy.”

“Sao tổng giám đốc Thẩm không đưa luôn cô Bách đi cùng?” Một bảo vệ khác cười khẩy, “Nếu cô Bách đi theo có khi chúng ta cũng được đi ké, còn có dịp ra nước ngoài mở mang tầm mắt.”

“Cái đó thì các cậu không biết rồi.” Một tài xế ra vẻ thần bí, “Tổng giám đốc Thẩm không bao giờ dẫn cô Bách đi theo đâu. Hai người họ ra ngoài cũng không ngồi chung một xe.”

Chuyện này Tưởng Mặc Thành chưa từng nghe nói, anh khẽ nhướng mày nhìn qua.

“Ba năm trước, chiếc xe tổng giám đốc Thẩm ngồi suýt chút nữa bị người ta giở trò.” Người tài xế nói tiếp, “Vậy nên tổng giám đốc Thẩm và cô Bách không ngồi cùng xe. Bây giờ tình hình đã ổn định hơn nhưng anh ấy vẫn không thể yên tâm.”

Tưởng Mặc Thành lặng lẽ uống một ngụm nước, trong lòng ngẫm nghĩ. Xem ra lần này Thẩm Tấn ra nước ngoài đúng là có việc lớn. Nếu không với sự si mê đối với người phụ nữ kia như lời đồn, sao có thể rời xa lâu như vậy? Chỉ e anh ta cũng có lý do buộc phải đi.

Qua mấy lần giao đấu, Tưởng Mặc Thành cũng nhận ra: bề ngoài Thẩm Tấn có vẻ gan dạ hăng hái, thực chất lại nhát gan thận trọng.

Ra ngoài mà còn không dám ngồi chung xe với bạn gái, đúng là buồn cười.

Nếu sợ như vậy thì tìm bạn gái làm gì? Không biết rằng càng cẩn thận như vậy thì trong mắt người ngoài người phụ nữ kia lại càng trở thành nhược điểm rõ rệt hơn sao. Giờ cả thành phố ai mà chẳng biết cô ta chính là điểm yếu của anh ta.

Chẳng lẽ anh ta nghĩ nếu một ngày xảy ra chuyện, nhắm mắt xuôi tay rồi, người ta sẽ tha cho cô gái đó?

Thật sự vừa buồn cười vừa ngây thơ.

Đêm khuya hôm đó, Bách Doanh cố ý đến thư phòng từ sớm, đặt “học phí” đã chuẩn bị sẵn sau một cuốn sách trên kệ rồi tiện tay chọn một tập thơ ra lật xem. Xem được mấy trang, nhận thấy Tưởng Mặc Thành vẫn chưa tới, trong lòng cô đầy nghi hoặc, đang định mở cửa ra xem thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng nói chuyện mơ hồ. Cô lập tức nín thở lắng nghe, nhận ra có giọng nói của hai người thì vội vàng trốn sau giá sách.

Tưởng Mặc Thành cũng không ngờ trên đường tới lại gặp người khác.

Người tới là Hứa Tư Tình, cháu gái của quản gia. Hứa Tư Tình hiện vẫn còn học đại học, bình thường rất ít khi đến Thẩm trạch. Lần này vì tổng giám đốc Thẩm không có nhà, bác trai lại tái phát bệnh ho cũ nên cô ta mới đến ở nhờ vài ngày.

Hứa Tư Tình ở trường vốn quen thói cú đêm, tối ngủ không được nên ra ngoài hóng mát, ai ngờ từ xa thấy một bóng dáng cao lớn nên không kìm được lén đi theo.

Thấy anh đi về hướng thư phòng, cô ta không nhịn được gọi anh lại: “Ê! Đợi đã!”

Bình thường với sự cảnh giác của mình Tưởng Mặc Thành đã sớm phát hiện có người bám theo. Nhưng hôm nay lúc ra khỏi tòa nhà phụ anh bị chuyện khác làm chậm trễ một chút, lại lo Bách Doanh ở thư phòng sẽ sợ nên vội vã đi nhanh, căn bản không chú ý đến xung quanh.

Mãi đến khi Hứa Tư Tình lên tiếng, anh mới dừng bước cau mày quay đầu lại.

“Anh mới đến làm đúng không?” Hứa Tư Tình thấy rõ mặt anh, nụ cười càng rạng rỡ, “À, tôi gọi anh là để nhắc đừng tùy tiện đi về hướng này.”

Cô ta vừa chỉ tay vừa sững sờ, “Ơ, muộn vậy rồi sao đèn trong thư phòng còn sáng?”

Bách Doanh trốn sau giá sách đương nhiên cũng nghe được cuộc đối thoại bên ngoài, tim cô như muốn nhảy lên tận cổ.

Tưởng Mặc Thành thì nhíu chặt mày. Sau này khi Thẩm Tấn trở về nếu phát hiện có người từng vào thư phòng chắc chắn sẽ cho điều tra kỹ lưỡng. Nếu tra ra cô... đối với Thẩm Tấn, cô không quan trọng nhưng cô là trợ lý của người phụ nữ đó, Thẩm Tấn vốn không dung thứ cho những mối nguy tiềm ẩn. Cô có chịu nổi cơn giận đó không?

Vì vậy anh không muốn để người khác biết cô và anh từng gặp riêng ở thư phòng.

Hứa Tư Tình tiến lại gần vài bước, vừa lẩm bẩm vừa định mở cửa: “Sao vậy nhỉ, chắc ai quên tắt đèn rồi.”

Ánh mắt Tưởng Mặc Thành sắc bén như dao, anh bước lên chặn cô ta lại. Đối diện với ánh mắt tò mò ngạc nhiên của cô ta, anh đành tạm thời ứng phó: “Tôi sẽ tắt, muộn rồi, để tôi đưa cô về.”

Hứa Tư Tình ngẩn người một lát, nhìn đường nét sắc lạnh nơi cằm anh, ánh mắt thoáng bối rối, “...Vậy, cảm ơn anh nhé.”

Tưởng Mặc Thành liếc nhìn cửa sổ thư phòng đóng chặt sau đó lập tức sải bước rời đi.

Hứa Tư Tình cũng vội vàng đuổi theo.

Lúc này Bách Doanh trốn sau giá sách mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy kết quả như vậy khiến cô hài lòng nhưng nghe thấy lời Tưởng Mặc Thành vừa nói, cô vẫn thấy bực bội không vui. Cô đoán được anh cố ý đuổi người đi, chắc chắn sợ bị phát hiện đang gặp mặt cô... Lý lẽ thì đúng đấy nhưng dựa vào đâu chứ! Anh ta còn không biết cô là ai, vậy lý do để né tránh cô là gì?

Một bên mỗi ngày đều đúng giờ đến thư phòng “hẹn hò” với cô, một bên lại sợ bị người khác bắt gặp.

Tưởng Mặc Thành bước đi như có chút bồn chồn, Hứa Tư Tình ở phía sau gần như phải chạy mới theo kịp. Đêm khuya mà trán cô ta đã đẫm mồ hôi. Cô ta muốn mở miệng gọi anh đi chậm lại nhưng lại ngại ngùng, cuối cùng chút tâm tư nảy sinh vì vẻ ngoài của anh trong đêm dài cũng bị gió lạnh thổi tan sạch.

Dù sao nếu để bác trai biết cô ta có suy nghĩ này, chắc chắn lại bị mắng một trận — trong Thẩm trạch, vệ sĩ ai cũng cao to vạm vỡ, gặp nhiều rồi cũng dễ động lòng nhưng bác ấy đã nhắc đi nhắc lại: nếu cô thật sự có quan hệ với ai trong số họ, e rằng ngài Thẩm cũng sẽ không vừa ý.

Tỉnh táo lại, Hứa Tư Tình vui vẻ nhắc nhở anh:
"Xem trí nhớ của tôi kìa, tôi định nhắc anh đừng đi về phía thư phòng. Trước đây tôi không biết, có một lần đi ngang qua vào buổi tối tình cờ bắt gặp tiên sinh đang đọc sách cùng cô Bách. Nhưng gần đây tiên sinh đi công tác rồi, không có ở nhà, sau này vẫn nên cẩn thận một chút."

Tưởng Mặc Thành nhớ tới Bách Doanh đang ở trong nhà sách, sắc mặt lạnh nhạt gật đầu.
Chờ khi Hứa Tư Tình vào lại khu nhà phụ, anh lập tức bước nhanh về phía thư phòng, cuối cùng gần như chạy. Anh đẩy cửa ra, bắt gặp Bách Doanh đang ngồi trước bàn học, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh.

Tưởng Mặc Thành thả lỏng vai, thuận tay đóng cửa lại, còn chưa kịp mở miệng đã nghe cô hỏi bằng giọng đều đều:
"Anh rất sợ bị người ta nhìn thấy anh đi với tôi à?"

"Đã cảm thấy bị người khác nhìn thấy sẽ gây phiền phức cho anh," Bách Doanh đứng dậy, "vậy sau này cũng không cần phải tới đây với tôi nữa."

Tưởng Mặc Thành: "Không phải."

"Không phải cái gì?" Bách Doanh vặn lại, "Chẳng lẽ không phải anh cố tình tìm cách đuổi cô ấy đi, mà thật sự muốn đưa cô ấy về à?"

"Tôi là—"

"Anh đừng nói là anh sợ bị phát hiện rồi sẽ bị sa thải." Dù là lý do đó, cô cũng thấy anh chẳng ra gì, "Không phải anh vừa mới nói, tháng sau anh sẽ rời đi sao, còn để tâm mấy ngày này à?"

"Tôi—"

"Đừng nói là anh sợ tôi bị liên lụy, trước đây chẳng phải anh còn mong tôi sớm từ chức sao?"

Bách Doanh chỉ muốn đấm thẳng vào mặt anh, đúng là xui xẻo!

Cô cố gắng bình ổn tâm tình, biết rõ mình đang giận quá hóa buồn. Năm nay đúng là vận hạn liên miên, lúc đầu còn tưởng Thẩm Tấn không tệ, ai ngờ người ta hết lần này tới lần khác từ chối cô. Sau đó cô chỉ muốn tìm chút niềm vui, vừa nhìn đã trúng ngay người đàn ông trước mặt này, kết quả thì sao, lại muốn giấu cô như bảo bối, nếu không phải cô đủ tu dưỡng chắc đã muốn hỏi thẳng rồi: "Anh tưởng mình là ảnh đế hay ông trời chắc?"

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Cuối cùng cô lạnh lùng liếc anh một cái, dùng giọng điệu thất vọng chấm dứt mối quan hệ bạn bè ngắn ngủi này, đến phút cuối cũng không quên đứng trên đạo đức cao hơn mà quay đầu trách móc:
"Thôi, tôi hiểu rồi, tôi cũng không muốn hỏi nữa. Dù là lý do gì tôi cũng sẽ không trách anh. Thời gian qua đã làm phiền anh, sau này sẽ không nữa."

Tưởng Mặc Thành còn chưa kịp phản ứng, cô đã đẩy cửa chạy vào màn đêm.

Anh bước lên một bước nhưng lý trí lại kéo anh dừng lại.
Quả thực anh cũng chẳng thể cho cô một lý do hợp lý, chuyện xảy ra tối nay chẳng phải đã đủ để nhắc nhở anh rồi sao — nếu thật sự vì tốt cho cô, anh nên tránh xa cô.

Cả ngày sau hôm đó Tưởng Mặc Thành đều thất thần.

Màn đêm buông xuống, còn chưa đến mười hai giờ, khi anh đi tới trước thư phòng tối đen, anh mới chợt nhận ra mình đã vô thức dưỡng thành thói quen — thói quen mỗi ngày đều tới gặp cô.

Anh vẫn đi vào, bật đèn.

Thói quen thứ hai là đi lấy cuốn từ điển trên giá sách nhưng bất ngờ phát hiện sau cuốn từ điển có giấu một món quà được bọc rất đẹp, bên trên còn dán một tấm thiệp, nét chữ thanh tú:

【Học phí ^_^】

Anh tháo lớp giấy gói màu hồng ra, mở hộp, trong khoảnh khắc đó, tất cả ngạc nhiên của cuộc đời anh cộng lại cũng không mãnh liệt bằng lúc này ập tới, khiến anh sững sờ đứng tại chỗ — thì ra đó là chiếc máy ảnh cô luôn đeo trên cổ, là thứ mà mấy ngày nay anh vẫn thầm muốn lấy được, vậy mà giờ cô lại tự tay đưa tới cho anh.

Tưởng Mặc Thành mở máy ảnh ra, trong đó cô đã chụp rất nhiều tấm ảnh: có trăng tròn, có mặt hồ đóng băng, và có cả ảnh của anh — ngay cả người nhạy bén như anh cũng không biết cô đã chụp khi nào, chỉ có duy nhất một tấm.

Trong ảnh, anh đang giúp cô xếp những cuốn sách trên cao mà cô không với tới.

Khoảnh khắc đó, cô đã ghi lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play