Chỉ là sự đời khó lường.
Trình Việt ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Vậy cũng được, đợi sau này mọi người nguôi ngoai rồi hãy tìm cô ấy nói chuyện.”
Mãi đến lúc đó Mạnh Hoài Khiêm mới lên tiếng, giọng trầm: “Không cần đâu.”
Thấy hai người bạn đồng loạt nhìn về phía mình, anh mới nói tiếp: “Chuyện của cô ấy không cần các cậu lo. Với tính cách của cô ấy, cô ấy cũng sẽ không chấp nhận đâu. Cứ để tôi lo, các cậu cũng đừng tìm cô ấy, sẽ gây áp lực cho cô ấy.”
Anh nghĩ Trì Sương chắc chắn cũng không muốn gặp lại bọn họ.
Một mình anh chăm sóc cô là đủ rồi.
Người đông chỉ khiến cô thêm phiền lòng.
Dung Khôn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý: “Vậy cũng được, trước đây bọn tớ đâu có thân với cô ấy, bây giờ lại xảy ra chuyện này… Nói thật, tớ cũng không biết nên đối mặt với cô ấy thế nào.”
Anh vẫn nhớ dáng vẻ suy sụp gần như sụp đổ của Trì Sương khi vội vã chạy đến hôm đó.
Trong ấn tượng của anh, cô luôn là một cô gái xinh đẹp hay làm nũng với Lương Tiềm, giọng nói ngọt ngào. Ai mà ngờ cô lại khóc đến nỗi đứng không nổi, khóc đến đau đớn như vậy.
Khung cảnh đó, ai mà không xúc động cho được?
Nhưng Trì Sương là bạn gái của Lương Tiềm, bọn họ cũng chẳng thân thiết gì, làm sao mà an ủi cô được?
Chỉ sợ ngay cả việc xuất hiện chào hỏi cũng khiến cô thấy áp lực.
Trình Việt có phần ủ rũ, nhắc đến Trì Sương lại nhìn về phía Mạnh Hoài Khiêm, ánh mắt phức tạp hỏi anh: “Dạo gần đây cậu là người lo liệu chuyện của cô ấy, cô ấy vẫn ổn chứ? Cảm xúc có ổn định không? Có… đối xử với cậu…”
Nói đến đây, Trình Việt cũng lúng túng chẳng biết nói sao.
Bọn họ là bạn thân nhiều năm, chuyện của Lương Tiềm bọn họ đều biết rõ nội tình. Kể cả không biết đi nữa thì tình nghĩa vẫn thế, tất nhiên không thể trách Mạnh Hoài Khiêm. Mất đi Lương Tiềm hay mất đi Mạnh Hoài Khiêm, với họ mà nói đều là mất mát to lớn.
Nhưng Trì Sương thì khác. Cô và họ không thân, còn Lương Tiềm thì là vị hôn phu cô suýt chút nữa đính hôn. Liệu cô có thể bình tĩnh đối diện với Mạnh Hoài Khiêm không?
Dung Khôn cũng nhìn qua.
Mạnh Hoài Khiêm bình thản trả lời: “Cảm xúc của cô ấy dạo này đang dần ổn định lại, chỉ là thỉnh thoảng vẫn sẽ buồn.”
“Còn đối với tôi… cô ấy cũng khá ổn định.”
Đúng lúc đó, điện thoại anh vang lên. Là cuộc gọi từ Trì Sương.
Sắc mặt anh thoáng thay đổi, đứng dậy: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Nói rồi anh vội vàng rời khỏi văn phòng.
Dung Khôn và Trình Việt nhìn dáng vẻ như đang cầm theo một quả bom hẹn giờ của anh, liếc mắt nhìn nhau.
Trình Việt nói: “Chắc lại là bác trai gọi.”
Dung Khôn nghi hoặc: “Không đúng chứ… Tôi nghe nói giờ là bố cậu ấy sợ cậu ấy cơ mà. Với lại cậu từng thấy cậu ấy nghe điện thoại của bố mà căng thẳng như thế bao giờ chưa?”
Rốt cuộc là vị thần tiên nào khiến Mạnh Hoài Khiêm cẩn trọng đến mức này?
Dù có sụp đổ đi nữa thì mặt trời vẫn mọc, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Cứ để nước mắt lại cho đêm dài.
Sáng sớm, Trì Sương với đôi mắt sưng húp đã lái xe đến nhà hàng. Cô đã đổ rất nhiều tâm huyết vào nhà hàng này, chỉ riêng việc tìm mặt bằng thôi cũng mất gần ba tháng. Nhà hàng không đặt trong trung tâm thương mại mà nằm bên hồ nơi phong cảnh hữu tình không khí trong lành, các công trình kiến trúc ở đây cũng rất đặc biệt.
Giờ mọi thủ tục đã hoàn tất.
Việc trang trí cũng sắp xong, chỉ còn tổng vệ sinh và chờ vài ngày nữa là có thể khai trương.
Trì Sương biết muốn làm ăn phát đạt thì ngoài vị trí đắc địa, đầu bếp là yếu tố cực kỳ quan trọng. Quan điểm của cô và chị họ rất giống nhau – chỗ nào cần đầu tư thì không tiếc tiền. Đến nhà hàng, hai người phân công rõ ràng, bận rộn gần cả buổi sáng, đang định lái xe đi tham khảo vài nơi thì một chiếc xe limousine dừng lại trước cửa nhà hàng.
Ngay lúc ấy, Trì Sương đã có linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, tài xế bước xuống chào hỏi cô rất cung kính rồi hai chàng trai mặc vest từ xe bước ra mang theo bộ ấm trà đắt tiền cùng nhiều loại trà quý đến giao tận nơi.
Chị họ chưa từng thấy cảnh này, ngây người tại chỗ.
Trì Sương vội vàng ngăn hai người kia lại.
Cả hai cùng tài xế đều lộ vẻ khó xử, nhẹ nhàng nói rằng họ cũng chỉ làm theo lệnh người khác. Một số loại trà trong đó rất hiếm, ngay cả ở thủ đô cũng ít, còn được chuyển phát tốc hành từ một vườn trà đặc biệt.
Trì Sương: “……”
Chị họ: “!”
Trì Sương không muốn làm khó họ, đành cầm điện thoại bước ra khỏi nhà hàng tìm một góc yên tĩnh rồi mới gọi cho Mạnh Hoài Khiêm.
Cô khoanh tay trước ngực chờ máy được kết nối.
Cùng lúc đó Mạnh Hoài Khiêm cũng rời khỏi văn phòng, não vận hành nhanh chóng, bước vào phòng khách đang trống, vừa nhấc máy vừa đóng cửa lại, “Alo.”
“Anh đang làm gì vậy hả?” Vừa kết nối Trì Sương đã chẳng buồn nhẫn nhịn, lớn tiếng, “Mạnh Hoài Khiêm, anh có ý gì? Mau đem hết đống đồ kia về cho tôi!”
Mạnh Hoài Khiêm nhẹ giọng: “Hôm qua cô bảo nhà hàng chưa có loại trà nào nên tôi gửi chút trà cho cô thử xem có hợp không. Nếu cô thích thì sau này có thể đặt thêm. Tất nhiên ý tôi là nếu cô muốn và cảm thấy phù hợp.”
Như đã lường trước phản ứng của cô, anh lại bổ sung:
“Trì Sương, tôi biết cô không muốn gặp tôi. Tôi thừa nhận lúc đầu tôi nghĩ thay A Tiềm chăm sóc cô là chuyện dễ dàng, cô cần giúp đỡ thì tôi giúp. Nhưng giờ tôi nhận ra chuyện này thật sự rất khó. Đúng là tôi nên tôn trọng mọi lựa chọn của cô. Nhưng Trì Sương, A Tiềm là bạn thân nhiều năm của tôi. Tôi tin nếu người gặp chuyện hôm đó là tôi, A Tiềm cũng sẽ giúp tôi chăm sóc bố mẹ. Cô cũng biết bố mẹ của A Tiềm mất từ khi cậu ấy còn nhỏ, người duy nhất cậu ấy đặt trong lòng là cô.”
Đây là lần đầu tiên Trì Sương nghe Mạnh Hoài Khiêm nói nhiều như vậy.
Cô yên lặng lắng nghe không ngắt lời.
“Tôi tin người mà A Tiềm không thể yên tâm nhất cũng chính là cô. Tôi nợ cậu ấy, không thể trả được. Nhưng những gì có thể làm vì cậu ấy, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Trì Sương im lặng.
Cô chợt nhận ra một điều — Mạnh Hoài Khiêm bề ngoài có vẻ ôn hòa lịch thiệp nhưng thực chất là một người cố chấp và kiêu ngạo đến cực điểm.