“Gấp cái gì a, chủ nhân khẳng định có biện pháp.” Tiểu Bạch đáp.

Bách Lý Hồng Trang đạm cười sờ sờ đầu Tiểu Bạch, “Vẫn là Tiểu Bạch thông minh!”

“Chủ nhân có cái gì biện pháp?” Tiểu Hắc tò mò tiến lại gần Bách Lý Hồng Trang, ánh mắt đầy mong chờ.

Bách Lý Hồng Trang mỉm cười, “Đây chính là dựa vào Hiên Viên Hoàn mà hỗ trợ.”

Tiểu Hắc ngẩn người, đôi mắt linh động sáng lên vẻ kinh ngạc, “Cái tên ngu ngốc Thái tử đó? Hắn sẽ giúp chúng ta sao?”

“Không tồi.” Bách Lý Hồng Trang khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc bén, “Trong cung hẳn là sẽ rất nhanh chóng truyền ra tin tức.”

Hai con mắt nhỏ của chúng, đầy vẻ nghi hoặc, nhìn Bách Lý Hồng Trang, nhưng chúng vẫn không rõ chủ nhân nói ra những lời này có ý tứ gì.

“Nương tử, nàng sao không nói một tiếng mà đã rời đi, làm ta phải tìm khắp nơi.”

Giọng nói trầm thấp, pha chút oán trách nhưng lại mang theo ý cười, đánh gãy dòng suy nghĩ của Bách Lý Hồng Trang.

Nghe thấy giọng nói vô sỉ mà quen thuộc, sắc mặt Bách Lý Hồng Trang khẽ thay đổi, nàng quay đầu, quả nhiên gặp được Đế Bắc Thần.

“Ai là ngươi nương tử?” Bách Lý Hồng Trang nhướng mày, đôi mắt phượng sáng lấp lánh híp lại, ánh lên tia nguy hiểm.

Tên này, một lần đã chơi xấu, đòi nợ nàng cũng thôi, giờ lại dám miệng mồm chiếm tiện nghi của nàng!

Đế Bắc Thần sắc mặt vô tội, đôi mắt sáng long lanh chớp chớp, “Nương tử, chẳng phải chúng ta đã là của nhau rồi sao, nàng không cảm thấy có trách nhiệm sao?”

“Ta khi nào đáp ứng ngươi?” Bách Lý Hồng Trang bất đắc dĩ, nàng thật không thể tin nổi, thần Vương gia đường đường một vị cao cao tại thượng lại là một tên vô sỉ không biết xấu hổ đến vậy, quả thật lãng phí vẻ mặt anh tuấn vô song của hắn!

“Kia một ngày ánh nắng tươi sáng…”

“Đi thẳng vào vấn đề!”

“Nàng làm trò nhiều người đã thấy, cứu ta một mạng, tự nhiên là ta muốn lấy thân báo đáp.” Đế Bắc Thần nghiêm túc nói, “Ta đâu phải là người tri ân mà không báo đáp.”

Hắc Mộc nhìn thấy thiếu chủ luôn lạnh lùng, thông minh, trầm ổn, giờ lại trở thành tên vô lại rõ ràng, trong mắt cũng hiện lên vẻ chấn động.

Xem ra, thiếu chủ thật sự có sự bất đồng lớn với Bách Lý cô nương này.

Bách Lý Hồng Trang đỡ trán, “Nếu ngươi thật sự muốn cảm tạ ta, vậy thì xin ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, ta đã cảm ơn ngươi rồi.”

Nàng thật sự phục cái tên này, với một khuôn mặt vô sỉ như vậy, mặc dù giả vờ vô lại nhưng lại tràn ngập một sức hút không thể cản nổi.

Tuy nhiên, Bách Lý Hồng Trang cũng biết Đế Bắc Thần không phải là loại người đơn giản như vẻ ngoài, tốt nhất là đừng trêu chọc hắn.

Nhưng Đế Bắc Thần lại như thể không nghe thấy lời nàng, trái lại cười nói: “Nương tử, không nghĩ đến nàng còn biết y thuật.”

Bách Lý Hồng Trang trợn mắt, nàng thực sự không biết tên này lại đang làm trò gì.

“Dù sao sinh ý ở đây có vẻ không được tốt, có cần ta giúp đỡ không?”

Nghe vậy, Bách Lý Hồng Trang liếc Đế Bắc Thần một cái thật sâu, nàng có cảm giác tên này chắc chắn không phải lòng tốt như vậy.

“Ngươi có thể giúp ta cái gì?” Bách Lý Hồng Trang hỏi, “Ngươi trực tiếp trả cho ta một trăm đồng vàng mà ngươi nợ ta trước đó, vậy mới là giúp ta đại ân.”

“Nói đến tiền thì thật sự có chút tiếc nuối, nhưng giữa chúng ta, chút tiền đó thật không đáng nhắc tới.”

Đế Bắc Thần mỉm cười, khóe miệng khẽ nhếch, tựa như gió nhẹ thoảng qua, mang theo sự thư thái.

Dĩ nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của người khác, Bách Lý Hồng Trang chỉ cảm thấy tên này đã đem tính vô lại của mình phát huy tới tận cùng.

“Giữa chúng ta tuy không nói chuyện tiền bạc, nhưng ta có thể giúp nàng mời khách đến.” Đế Bắc Thần nói, cười tươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play