Nửa tiếng sau, báo động được dỡ bỏ, đội thuyền tiếp tục lên đường, trên TV công cộng thông báo, đây là một sự hiểu lầm, phía trước là đội thuyền của nước J, bên họ có khủng bố cướp một chiếc máy bay, khi bay qua không phận của họ đã cố ý ném bom xuống, hiện tại nghi phạm đã lái máy bay tẩu thoát vân vân.
Du Hành không tin, đội thuyền siêu cấp của họ, tập hợp lực lượng vũ trang cao nhất cả nước, dù sao cũng là chở cả một quốc gia trên tàu, không có bản lĩnh thật sự thì không thể được. Theo như những gì anh lén lút tìm hiểu trước đây, trên tàu chủ đều có hệ thống phòng không, lớp ngoài cùng còn có khiên phòng hộ, lén lút ném một quả bom đến mà còn không bị chặn lại? Ai mà tin!
Nhưng phần lớn mọi người vẫn tin, không có chiến tranh không có nguy hiểm, lòng họ cuối cùng cũng yên ổn lại.
Tiếp theo đội thuyền không tiếp tục tiến lên, Du Hành trên boong tàu thấy thủy thủ đang làm công tác neo đậu, xiềng xích nặng nghìn cân bị thả xuống nước, dưới nước cũng có thủy thủ làm công tác cố định.
“Sao lại không đi nữa vậy?” “Không biết, đi bắt cá không?” “Đi thôi đi thôi…”
Anh thì cùng Tằng Bình Niên lên du thuyền xem Tằng Vũ, Tằng Vũ quả thật không sao, đang ngồi bên ngoài ăn bánh bao, thấy hai người bọn họ đến thì cười tươi: “Con biết ngay là hai chú sẽ đến mà, con thật sự không sao, bảo mẹ con đừng lo lắng.”
Nhắc đến chuyện vụ nổ, Tằng Vũ nói ra suy đoán của mình: “Cái gì mà cướp máy bay chứ, con thấy là xạo ke, nhìn tàu của chúng ta là biết, máy bay đâu dễ cướp như vậy? Nếu thật sự bị trộm, thì thằng trộm đó đầu óc chắc chắn không tệ, nếu không sao mà trộm được? Nhưng nếu đầu óc tốt, vậy mà không trốn đi còn đâm thẳng vào chỗ chúng ta ném một quả bom, ngốc không cơ chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT