Bạch Dao nâng mặt cậu lên, cố tình dùng sức nhéo nhéo vài cái, cậu cũng không giận, ngược lại còn vui vẻ bật cười thành tiếng.
Cậu thường ngốc nghếch như thế, mấy bài toán đơn giản cũng làm không xong, phép cộng trừ cơ bản đều là do cô dạy. Thật sự khiến người ta phải lo lắng, nếu sau này sinh con với cậu, cái trí thông minh này có di truyền cho đời sau không đây nhỉ? Thế nhưng chỉ cần một hành động nhỏ xíu của cô thôi, cậu đã có thể dễ dàng cảm thấy vui vẻ rồi.
Thật sự là một người dễ dàng cảm thấy thỏa mãn.
Cho nên cái vấn đề "trí thông minh đáng lo ngại" này, tạm thời cũng có thể gác sang một bên được rồi.
Xong rồi, Bạch Dao cảm thấy hình như mình cũng đã bị lây cái ngốc của cậu rồi thì phải.
Thẩm Tích nhìn dáng vẻ rầu rĩ của cô, khuôn mặt vẫn đang bị cô vò nắn, chỉ có thể mơ hồ hỏi: “Dao Dao, sao thế?”
Bạch Dao uể oải nằm lên lưng cậu, giọng nói ỉu xìu đầy u buồn: “Em cảm thấy tụi mình sắp trở thành một cặp đôi ngốc nghếch rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play