Vân Thành nằm ở phía tây nam Hoa Hạ, địa hình cao, nhiều núi rừng, tài nguyên khoáng sản phong phú.
Vì vậy, ngay khi tận thế vừa bắt đầu, nơi này đã là một trong những thành phố có nguồn tài nguyên đá năng lượng dồi dào nhất.
Lợi nhuận cao đồng nghĩa với nguy hiểm lớn.
Núi rừng dày đặc khiến nguyên tố năng lượng dễ tụ lại. Theo tiểu thuyết miêu tả, nơi đây sẽ nhanh chóng sản sinh nhiều loài thực vật đột biến với khả năng tấn công mạnh mẽ. Vân Thành dần dần sẽ bị xếp vào khu vực nguy hiểm cấp S.
Ngay cả đội ngũ chính diện mạnh nhất trong truyện cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng, tập hợp hơn vạn dị năng giả mới dám đặt chân vào lãnh thổ Vân Thành để săn tìm linh bảo.
“Oa, An An, Vân Thành náo nhiệt quá trời!” – Hồ Kiến Nghiệp khoác vai Lưu Cẩn An, mắt sáng rực – “Chỗ nào cũng là hàng quán, tôi nhìn muốn hoa cả mắt luôn!”
Vỉa hè là nét đặc trưng của Vân Thành.
Vì nằm ở độ cao lớn, lại nhiều dốc núi, ở đây hầu như không có những con đường nhựa bằng phẳng. Thay vào đó là từng bậc thang đá được lát từ sỏi lớn nhỏ nối nhau, uốn lượn quanh các sườn núi.
Đặc thù địa hình này lại tạo điều kiện cho văn hóa vỉa hè phát triển. Lưu Cẩn An chỉ cần liếc mắt đã thấy các quầy hàng rong bán đủ loại từ đá quý hiếm, trang sức thủ công cho đến những món đồ thủ công bình dân – đủ loại, vô cùng đa dạng.
Còn giá cả thì đúng là… tùy người. Thấy ai dễ dụ thì hét giá trên trời.
Đặc biệt với những người đến từ nơi khác như bọn họ, trong mắt dân địa phương chẳng khác nào mấy con dê béo đang chờ xẻ thịt.
Lưu Cẩn An thuê một người địa phương làm hướng dẫn viên, ra tay rất hào phóng – một ngày trả luôn một ngàn.
Hướng dẫn viên tên là Trương Dao Dao, hơn ba mươi tuổi, là một chị gái lanh lợi. Vừa nghe đến giá đã sáng rực mắt:
“Soái ca đại ca, tôi là người Vân Thành nổi danh ‘vạn sự thông’ đó nha! Chỗ nào vui chơi, tôi đều rành rọt, đảm bảo dẫn mọi người đi chơi sướng quên đường về luôn!”
Lưu Cẩn An dứt khoát nói:
“Dẫn tôi đến ngân hàng trước.”
Một trăm triệu kia là vốn liếng khởi đầu của cậu, nhất định không thể để Cố Hồng Văn giở trò thu hồi.
Làm xong loạt thủ tục chuyển khoản, trời cũng đã sập tối.
Ban đêm trên núi đến rất nhanh, những quầy hàng ven đường đã bật đèn sáng rực, biến cảnh đêm Vân Thành thành một chuỗi ánh sáng lung linh, đẹp đến ngỡ ngàng.
Trương Dao Dao nhìn đồng hồ rồi đề nghị cả nhóm tìm một chỗ nghỉ ngơi trước.
“Có lữ quán nào gần Hồ Lô Sơn không?” – Lưu Cẩn An hỏi.
Bởi vì chiếc hồ lô chứa không gian như ý – một dị năng hiếm có – được cất giấu ở Hồ Lô Sơn.
Trương Dao Dao chợt hiểu:
“À à, ra là các cậu định lên Hồ Lô Sơn à? Trùng hợp ghê, chỗ đó tôi rành lắm, để tôi dẫn mọi người đi!”
Lưu Cẩn An gật nhẹ:
“Vậy làm phiền chị Trương.”
Hồ Lô Sơn nằm ở sườn tây Vân Thành, thực ra cũng không cách xa lắm.
Rắc rối duy nhất là đoạn đường phải leo lên núi bằng bậc thang đá. Lưu Cẩn An và Hồ Kiến Nghiệp còn trẻ, sức lực dư dả, nhưng Hồ Đắc Ý và Trương Văn Thiến thì bắt đầu đuối sức.
Đi hơn nửa tiếng, hai người lớn tuổi thở phì phò, phải xua tay xin nghỉ:
“Thôi nghỉ một chút đi, già rồi, hết hơi rồi!”
Trương Dao Dao nhanh chóng mở ba lô, phát cho mỗi người một chai nước.
“Cảm ơn.” – Lưu Cẩn An lễ phép nhận lấy, nhưng không giống mấy người kia lập tức mở ra uống.
Trương Dao Dao uống một ngụm rồi dùng mu bàn tay lau miệng, quay sang nháy mắt hỏi:
“Sao cậu không uống?”
Lưu Cẩn An bình thản đáp:
“Tôi không khát.”
Nước do người lạ đưa, cậu không bao giờ tùy tiện uống.
Lúc xuống máy bay, cậu đã mua sẵn vài chai nước giấu trong ba lô, vốn định chia cho mọi người, không ngờ Trương Dao Dao lại nhanh tay hơn.
Để giữ thể diện cho cô, cậu cũng không lấy nước của mình ra nữa.
Ra ngoài phải cẩn thận một chút, nhất là khi cậu đang nắm trong tay một số tiền khổng lồ – không thể lơ là được.
Trương Dao Dao thấy thế cũng không nói gì thêm. Khi mọi người nghỉ ngơi xong, cô chỉ vào ánh đèn phía xa:
“Đi thêm nửa tiếng nữa là tới, nhưng đoạn đường tiếp theo toàn là xuống dốc, mọi người đi cẩn thận nhé.”
Người ta vẫn nói: “Lên núi dễ, xuống núi khó.” Nhất là với người trung niên thân hình to béo như Hồ Đắc Ý, mỗi bước xuống dốc đều là cực hình với đầu gối.
Ông nắm chặt hai bên ống quần, mồ hôi vã đầy trán:
“An tử à, nhất định phải ở trên núi mới được sao? Lúc nãy rõ ràng có mấy cái lữ quán nhìn cũng được mà, mình chọn đại cái nào nghỉ tạm có phải khỏe hơn không?”
Lưu Cẩn An bịa:
“Là yêu cầu của người đặt mua bảo vật. Tuần sau ông ấy sẽ đến kiểm tra. Mình làm theo ý người ta thì mới thể hiện được thành ý hợp tác.”
Hồ Đắc Ý bực bội lẩm bẩm:
“Yêu cầu cũng lắm chuyện thật.”
Nhưng vì tiền, ông vẫn cắn răng chịu đựng.
Cuối cùng cũng đến nơi. Theo sự chỉ dẫn của Trương Dao Dao, Lưu Cẩn An đánh giá lữ quán trước mắt.
Tấm biển đơn giản: “Lữ Quán Hồ Lô Sơn”.
Tòa nhà ba tầng, mỗi tầng chừng năm – sáu phòng, mỗi phòng đều có ban công riêng.
So với khách sạn ở Long Thành thì đúng là chẳng là gì.
Lưu Cẩn An đảo mắt nhìn quanh, xung quanh lữ quán là những ngôi nhà ngói kiểu dân tộc thiểu số – kiến trúc mang phong cách địa phương đặc trưng.
Cậu cũng tranh thủ kiểm tra tín hiệu điện thoại. Không mạnh, nhưng vẫn có thể liên lạc.
Trương Dao Dao quen biết chủ lữ quán. Hai người nói chuyện một lúc, có nhắc đến nhóm khách này “ra tay hào phóng”, thế là ánh mắt ông chủ nhìn cả nhóm bỗng đầy thiện cảm.
Khi biết giá phòng chỉ 60 đồng/đêm, Lưu Cẩn An lập tức bao trọn tầng hai.
Ông chủ tươi cười rạng rỡ:
“Các vị khách quý có muốn dùng bữa luôn không? Gà hầm nồi đất? Nấm rừng? Hay lẩu cá niêu? Toàn là đặc sản của Vân Thành đấy!”
“Cho mỗi món một phần.” – Lưu Cẩn An ngồi xuống, vẫy tay với Trương Dao Dao – “Chị Trương, ngồi lại ăn cùng chúng tôi đi.”
Trương Dao Dao cũng không khách sáo. Cô nhìn ra, dù vẻ ngoài Lưu Cẩn An rất dễ gần, nhưng thực chất lại là người nói một là một, chính là người dẫn dắt cả nhóm.
Mà chủ như vậy, cô càng phục vụ tận tình, càng dễ nhận được phần thưởng lớn.
Thức ăn lần lượt được dọn lên, mùi hương thơm nức khiến ai nấy đều thèm thuồng.
Hồ Kiến Nghiệp đã ăn đến mức tay đầy dầu mỡ, Hồ Đắc Ý thì vừa ăn vừa chép miệng. Hai cha con ăn uống chẳng giữ ý chút nào.
Nhưng với Lưu Cẩn An, có thể ăn ngon là một loại phúc.
Ít nhất, nhìn thấy họ vui vẻ thế này, cậu cũng thấy nhẹ lòng.
Đang ăn, bỗng “rầm” một tiếng lớn vang lên từ phía sau.
Lưu Cẩn An cau mày, đang định quay lại xem thì Trương Dao Dao vội thấp giọng cảnh báo:
“Đừng quay lại. Làm như không biết gì hết.”
Ông chủ lữ quán bước nhanh ra đón khách, cười nịnh nọt:
“Hai vị, vẫn như lần trước chứ?”
“Biết rồi còn hỏi?” – Một giọng đàn ông thô lỗ khiến ai nghe cũng thấy khó chịu.
Một trong hai người mới đến ngồi xuống ngay bàn bên cạnh bàn Lưu Cẩn An. Theo một tiếng “cạch” rõ mồn một, một khẩu súng ngắn được đặt thẳng xuống bàn, nòng súng chĩa thẳng về phía bọn họ.
“Xui xẻo thật.” – Gã đàn ông vừa rít xì gà vừa gác chân lên bàn, không hề coi ai ra gì – “Cả ngày mò trong núi mà chả thấy gì. Không lẽ thằng họ Triệu kia bán tin giả cho tụi mình?”
Tên còn lại phì một tiếng khinh miệt:
“Nó dám à? Thêm hai ngày nữa, tìm không ra thì tao sẽ lột da nó!”
Sau đó, cả hai bắt đầu bàn về mục tiêu tìm kiếm trong rừng núi.
Lưu Cẩn An càng nghe càng thấy ớn lạnh – mục tiêu của chúng rõ ràng là động vật quý hiếm có trong danh sách bảo vệ quốc gia. Chúng là lũ săn trộm!
“Ê, lại đây, uống vài ly với tụi anh đi.” – Tên cầm súng bất ngờ nhắm họng súng vào Trương Dao Dao, hất cằm chỉ chỗ bên cạnh, ý bắt cô qua ngồi.
Nòng súng đen ngòm như vực sâu trước mặt, như chỉ cần một giây nữa là sẽ cướp đi mạng sống.
Trương Dao Dao sợ đến mặt trắng bệch, nhưng không dám liên lụy ai. Đành phải run rẩy đứng lên, bước về phía gã đàn ông.
Hắn bật cười ha hả, một tay ôm eo cô, ánh mắt đầy dục vọng.
Tên còn lại cũng nhân cơ hội sàm sỡ, đến mức chẳng buồn ăn:
“Ông chủ, mở phòng cho tụi tao!”
Muốn làm gì, chẳng cần nói cũng rõ…