Ngày hôm sau, tại trụ sở chính tập đoàn Lăng Giác, Nhật Bản.

Người đàn ông trung niên tên Nakamura chăm chú quan sát quá trình giải mã trên màn hình máy tính của nhân viên kỹ thuật, sắc mặt của ông ta dần dần trở nên vui vẻ.

"Nakamura tiên sinh, mật mã được phá giải rồi."

Một nhân viên kỹ thuật máy tính lau mồ hôi trên trán.

"Sugoi!"

Nakamura vỗ tay, trên mặt lập tứclộ ra nụ cười vui vẻ, lập tức bấm một số điện thoại quen thuộc.

"Chủ tịch, thứ ngài muốn đã lấy được rồi…"

Sau khi buông điện thoại xuống, Nakamaru phóng tầm mắt tới tệp tài liệu trên máy tính: "Ngươi, mau mở những tài liệu kia ra xem thử."

Bên trong phòng họp, Ino Osamu cũng cúp điện thoại, mặt mày hớn hả: "Các vị, ta vừa mới nhận được thông báo từ Nakamura rằng chúng ta đã thu được một loại kỹ thuật vô cùng quý giá. Kế tiếp, thứ chúng ta cần phát triển chính là…"

"Ưm...ưm! A! A! A! Đừng dừng lại, a ưm, sắp ra rồi…"

Ino Osamu vừa dứt lời, bên trên màn hình chiếu trong phòng họp lập tức xuất hiện một đoạn phim ngắn, Hatano tiểu thư cả người trần trụi đang hổn hển kêu rên. Các cổ đông trong phòng họp rơi vào trầm tư, cả phòng họp chỉ có tiếng kêu cùng hình ảnh khiến người ta giãn nở mạch máu kia.

"Chủ tịch Ino, đây là thứ chúng ta cần phát triển sao?"

"Chuyện gì thế này? Không phải cái này…"

Ino Osama nhìn về phía máy tính, sắc mặt lập tức biến đổi. Bên trên màn hình máy tính của ông ta cũng đang chiếu đoạn phim này, hình như nó đã bị nhiễm virus rồi.

Không chỉ mỗi phòng họp mà toàn bộ máy tính của trụ sở tập đoàn Lăng Giác đều xuất hiện đoạn phim ngắn này. Hơn nữa, tất cả máy tính đã ngoài tầm kiểm soát, muốn tắt cũng không tắt được.

Âm thanh bên trong tập đoàn Lăng Giác cùng vang lên một nhịp điệu.

....

...

"Anh Mặc, virus ẩn đã được kích hoạt, vị trí là ở trụ sở chính của tập đoàn Lăng Giác."

Trần Mặc ngồi trong phòng làm việc đọc sách, âm thanh của Mặc Nữ đã làm gián đoạn mạch suy nghĩ của hắn.

"Điều khiển camera để quan sát bọn hắn."

Trần Mặc đặt sách trong tay xuống, đi đến bàn làm việc.

Sau khi xem hình ảnh từ camera ở trụ sở chính của tập đoàn Lăng Giác, Trần Mặc lập tức bật cười hì hì. Hắn có thể nhìn thấy biểu cảm đặc sắc của các cổ đông của tập đoàn Lăng Giác, người thì trắng bệch, người thì đỏ bừng, trông không khác gì đám hề trong rạp xiếc.

"Lấy tất cả những tài liệu quan trọng của công ty của bọn họ về đây."

Trần Mặc nói.

"Được."

Hiện tại, trụ sở chính của tập đoàn Lăng Giác đang vô cùng hỗn loạn. Toàn bộ máy tính trong công ty đều bị mất khống chế mà phát đi phát lại đoạn phim hành động "đặc sắc" kia. Tất cả máy tính của tập đoàn Lăng Giác đều đã bị nhiễm virus, cho dù bọn hắn có rút nguồn điện ra rồi khởi động lại thì trên màn hình vẫn là đoạn phim khiêu dâm này.

"Đồ ngu, Nakamura, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ino Osamu tát vào mặt Nakamura một cái, sắc mặt của ông ta đen như đít nồi.

Toàn bộ máy tính trong công ty đều đang hiển thị những hình ảnh khó coi như vậy, với tư cách là chủ tịch công ty, hắn cũng không biết phải giải thích chuyện này với các vị cổ đông như thế nào nữa.

Còn một vấn đề nghiêm trọng hơn nữa chính là phần tài liệu kia vẫn còn được lưu trong máy tính, bọn họ vẫn chưa kịp gửi đến kho lưu trữ. Nếu như phần tài liệu đó bị mất, thì cái chức chủ tịch này của ông cũng không cần làm nữa.

"Chủ tịch, ta thật sự không biết. Sau khi ta cho người mở tài liệu lấy được từ trong tay Itou Rou ra thì toàn bộ máy tính của công ty đã trở thành thế này rồi."

Nakamura khóc không ra nước mắt.

"Đồ ngu. Đến cả virus mà ngươi cũng không biết sao? Itou Rou đâu?"

Ino Osama tức tới phát run, lại tát vào mặt Nakamura thêm một cái nữa.

"Hắn chết rồi."

Nakamura nói.

"Ngươi nói hắn đã trộm được mã nguồn trợ lý di động của công ty Kiến Hành Quân mà, vậy bây giờ nó đang ở đâu? Ở đâu?"

Ino Osama túm lấy cổ áo Nakamura, hận không thể đánh chết hắn.

"Không biết."

Nakamura bị dọa sợ tới mức các cơ bắp trên mặt cũng run rẩy theo.

"Vậy trước khi chết hắn đã nói cái gì?"

"Hắn nói, tài liệu hắn trộm về đã bị mã hoá, chúng ta cần phải tự phá giải."

"Còn gì nữa?"

"Hắn còn nói, hắn muốn số tiền kia để đi tìm Hatano tiểu thư quay một bộ phim."

Nakamura ấp a ấp úng.

"Đừng có nhắc tới Hatano ở trước mặt ta."

Nghe thấy cái tên Hatano này, đầu của Ino Osamu xém chút nổ tung, bây giờ vừa mở máy tính ra thì cả công ty đều là hình ảnh của Hatano.

"Ưm...a! Sắp ra, sắp ra…"

"Khốn nạn."

Nghe thấy âm thanh này, Ino Osama hoàn toàn bùng nổ, hắn cầm vật trang trí bên cạnh trực tiếp đập thẳng vào màn hình máy tính đang chiếu cảnh tượng "chiến đấu" kia.

"Ngươi thiếu chút tiền này như thế sao? Tại sao không đưa tiền cho hắn để lấy tài liệu thật? Ngươi mau đi tìm cho ta, chắc chắn là Itou đã đem tài liệu giấu đi rồi, không tìm được thì ngươi đi đóng phim như Hatano luôn đi."

"Vâng!"

Nakamura vô cùng khổ sở, thiếu điều không khóc nổi nữa.

Trần Mặc không hề biết có người đang chịu oan ức vì trò đùa quái đản của mình. Lúc này, hắn đang ở trong phòng làm việc, chờ đợi Mặc Nữ mang tài liệu mình cần.

"Anh Mặc, Mặc Nữ đã lấy được một vài tài liệu trong máy tính của tập đoàn Lăng Giác rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play