Chỉ với vài lời mô tả của Tiểu Ô, Trần Mặc có thể hiểu được sự đặc biệt của dòng chữ trên văn bia của Thiên Linh Bi Địa. Nếu như nó thực sự thần kỳ như vậy, thì có khi sẽ hữu ích đối với tình hình hiện tại của hắn.
Mọi người trong thị trấn đều biết đến Trần Mặc với danh xưng ông chú xui xẻo, đồng thời cũng biết rằng con cái nhà mình có mối quan hệ khá tốt với hắn, vậy nên cha mẹ Tiểu Miêu cũng không ngạc nhiên khi Trần Mặc ghé thăm nhà mình. Tuy nhiên, bọn họ vẫn còn đắm chìm trong bi thương, chỉ chào hỏi theo khuôn phép, không có nhiều tâm tư tiếp đãi nhiệt tình.
Tiểu Miêu nằm bất động trên giường, giống như đang say giấc nồng, không có bất kỳ biểu hiện dị thường nào khác.
Nhưng bọn họ có gọi thế nào đi chăng nữa, thì Tiểu Miêu cũng không hề tỉnh dậy.
“Ta có nghiên cứu một chút về y học, các ngươi có thể cho ta xem qua bệnh án của Tiểu miêu được không?” Trần Mặc nói với cha mẹ Tiểu Miêu.
“Có thể.”
Cha mẹ của chú Tiểu Miêu đưa hồ sơ bệnh án của Tiểu Miêu cho Tiểu Ô, bảo cậu bé đọc cho Trần Mặc nghe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play