Mặc dù rất căm ghét đám Nhiễm Niệm, nhưng Tằng Vãn Ca cuối cùng vẫn không vượt qua được giới hạn trong lòng.
Dù sao lúc này mới là tháng thứ ba của tận thế, lại vẫn luôn ở yên trong biệt thự không ra ngoài bao giờ, chưa từng chứng kiến con người tàn sát lẫn nhau. Cho nên trong lòng Tằng Vãn Ca, việc giết người là một chuyện rất tàn khốc, cô theo bản năng từ chối.
Khi Tằng Vãn Ca đã nói muốn tha cho đám Ứng Hào một con đường sống, Khương Dư Linh đương nhiên sẽ không lấy mạng họ nữa. Cô nhìn khuôn mặt Tằng Vãn Ca vừa ngơ ngác lại pha chút hả hê, chậm rãi đi đến trước mặt Ứng Hào, nhìn hắn từ trên cao xuống, khẽ mỉm cười: “Nếu chị Vãn Ca đã nói tha cho các người một mạng, thì hôm nay tôi miễn cưỡng tha cho các người một lần.”
“Nhưng, nếu lần sau lại có chuyện như vậy xảy ra, đừng trách tôi không khách sáo với các người.”
“Đi thôi, chị Vãn Ca.”
Khương Dư Linh nói xong, liền gọi Tằng Vãn Ca lên xe.
“Một đám phế vật.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play