Thật ra Khương Dư Linh ngay cả không hỏi, cũng biết Khương Nhĩ Trác là đến đòi công bằng cho Khương Minh Châu. Tuy nhiên việc anh ta chọn lúc này để đòi công bằng cho Khương Minh Châu, thời điểm này thật sự rất có ý nghĩa.
Dù sao, sau khi cô không muốn về Khương gia và chỉ trích người nhà Khương gia tùm lum, anh ta không đứng ra. Sau khi cô tống Khương Nhĩ Phàm vào tù, anh ta cũng chọn cách khuyên nhủ. Khương Minh Châu khóc lóc trước mặt cô, quỳ xuống trước cửa đồn cảnh sát. Anh ta hoàn toàn không chạy tới chỉ trích cô lần nào. Còn bây giờ, Khương gia mới phá sản không lâu, anh ta liền như sứ giả chính nghĩa nhảy ra.
Rốt cuộc là vì bất bình cho Khương Minh Châu, hay là đang phát tiết sự bất mãn của chính mình. Ai mà biết được? Khương Nhĩ Trác thật sự ích kỷ hơn cô tưởng tượng nhiều.
Khương Dư Linh cười như không cười nhìn Khương Nhĩ Trác. Còn Khương Nhĩ Trác đầy mặt phẫn nộ: “Chị dám không biết xấu hổ hỏi mình độc ác thế nào à? Chẳng lẽ trong lòng chị không biết rõ sao?”
“Những lần trước chị vô tình với người nhà thì thôi đi. Dù sao người nhà đôi khi làm việc quả thật có lúc không công bằng. Nhưng chị Minh Châu đã làm sai điều gì mà chị cố ý nhắm vào…”
“Cậu biết không?” Khương Dư Linh đột nhiên nghĩ đến một cách chơi mới. Cô ngắt lời Khương Nhĩ Trác: “Thật ra trong số người nhà họ Khương, người duy nhất tôi không ghét chính là cậu.”
Khương Nhĩ Trác rõ ràng sững sờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play