Cũng không biết cậu có tin hay không, nhưng dáng vẻ cậu nhìn Lâm Quân Trạch chính là 'cha cướp mẹ của chúng, chúng uất ức muốn chết".
Vì vậy cậu bé lại càng không nể mặt người cha ruột Lâm Quân Trạch này.
Cố Tri Ý rửa xong nồi đất, cô nhìn thấy
Nhị Bảo đã nhễ nhại mồ hôi, nên đã chuẩn bị cầm khăn mặt lên lau cho cậu.
Lau sạch sẽ mặt mũi cho Nhị Bảo xong thì lại nhìn thấy Đại Bảo đang ngồi chống tay vào hai má ở trước cửa, cả khuôn mặt vô cùng buồn bực. Cố Tri Ý đi đến bên cạnh, cô sờ tay lên đầu Đại Bảo thì thấy trước trán cậu bé đã ướt nhẹp mồ hôi.
“Đại Bảo, thế này là làm sao vậy?” Vốn dĩ Cố Tri Ý cũng chỉ tùy tiện quan tâm mà hỏi thôi.
Ai ngờ Đại Bảo lại làm ra dáng vẻ ông cụ non thở dài một tiếng: “Mẹ, vì sao con còn chưa trưởng thành vậy ạ?”
Cố Tri Ý thắc mắc vì sao đứa nhỏ này lại đột ngột hỏi về vấn đề này: "Đại Bảo muốn trưởng thành để làm gì thế?"
"Chú Cương Tử nói phải trưởng thành mới có thể chạy xe đạp." Đại Bảo nhìn Cố Tri Ý.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play