Đại khái Cố Tri Ý vẫn hiểu ý tứ của đối phương cho nên cô đổ trà cho mấy người rồi cười nói: “Đúng vậy, này không phải là góp một viên gạch để xây dựng Trung Quốc sao?”
“Đúng đúng đúng, người tài giống tiểu Cố cháu thì có tới nơi nào cũng sẽ sáng lên.” Quách Bình Viễn vui tươi hớn hở nói.
Hiện tại là thời đại mới cho nên cũng không có thịnh hành tư tưởng cán bộ trước kia. Mấy người gọi đồ ăn thuận tiện nói một số chuyện về Quách Nhạc Nhạc.
Lần trước Cố Tri Ý cứu cậu nhóc ở trên xe lửa mới được một hai tuổi, lúc này đã là một nhóc con bốn năm tuổi rồi. Trông dáng vẻ có hơi tròn vo, đại khái là được người trong nhà nuông chiều nhưng lúc này cũng vô cùng kiên nhẫn đi theo bên cạnh người lớn. Chỉ là ngẫu nhiên sẽ dùng ánh mắt tò mò nhìn Cố Tri Ý.
“Làm sao vậy?” Trong nhà Cố Tri Ý cũng có mấy đứa trẻ con mà đứa nhỏ này có tuổi tác không khác mấy với Đoàn Đoàn và Viên Viên.
Người làm mẹ luôn là như vậy, nhìn thấy mấy nhóc con đáng yêu là không nhịn được trêu đùa vài câu. Quách Nhạc Nhạc có chút thẹn thùng nhưng vẫn đánh bạo nhìn chằm chằm vào Cố Tri Ý.
“Cảm ơn dì đã cứu con.” Mấy người ngồi trên bàn không có ai nghĩ tới Quách Nhạc Nhạc sẽ nói ra câu này. Dù sao thì ở nhà cũng như tiểu bá vương cho nên thật đúng khó thấy được Quách Nhạc Nhạc nghiêm trang nói lời cảm ơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play