“Mẹ lo lắng gì chứ, lúc này không phải vẫn còn có con gái mẹ sao? Đến lúc đó con sẽ tài trợ đầu tư một chút, hạng mục này còn không phải thu phục trong một giây sao.”
“Nói như vậy cũng phải.” Lưu Ngọc Lan đồng tình nói.
“Hơn nữa, mẹ à, bây giờ con và Lão Lâm cũng đã một bó tuổi, đến lúc đó không có việc gì sẽ lại đây nghỉ phép, tiện đó ở cùng mọi người. Vậy thì tốt ghê.”.
Lưu Ngọc Lan nghe thấy câu nói sau cùng của Cố Tri Ý, lại vô cùng cảm động.
Nhưng mà thấy con gái mình lúc này đã là người bốn năm chục tuổi rồi, mà vẫn còn không đáng tin cậy như vậy, liền muốn mắng một trận.
“Tuổi này của con thì sao, bằng tuổi này của con trước kia ba mẹ không phải vẫn phải ra đồng làm việc đó sao, chẳng qua cuộc sống bây giờ đã tốt hơn, mới không phải ra đồng mà cũng có cơm ăn. Bây giờ con lại nói ngược, mới bốn năm chục tuổi, đã bắt đầu nghĩ muốn về hưu, hưởng thụ cuộc sống người già rồi.”
Lưu Ngọc Lan cũng không biết nói như thế nào, con gái mình được nuông chiều từ nhỏ, sau khi gả cho người ta cũng đã từng khiến trong nhà người ta gà chó không yên, cũng may sau đó cũng còn xem như kiên định sinh hoạt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play