Anh ta chỉ cần nói hai câu là Cố Tri Ý sẽ buông tha cho anh ta. Đáng tiếc, bàn tính của anh ta tính rất tốt chỉ là Cố Tri Ý không đi theo kịch bản đó.
Nếu như anh ta không nói lời nào cứ thế rời đi còn tốt, không nghĩ tới còn không có mặt mũi cầu mình buông tha cho anh ta.
Cố Tri Ý lạnh lùng nhìn Thái Phúc: “Có phải là anh cho rằng không có bất cứ tổn thất gì? Nói lời xin lỗi là thôi?”
Thấy đối phương không nói lời nào, Cố Tri Ý tiếp tục nói: “Anh biết rõ trong xưởng đều là vải dệt dễ cháy mà anh vẫn không khống chế được mình hút điếu thuốc. Anh có nghĩ tới là nếu như hôm nay Nhị Bảo không nhìn thấy thì toàn bộ cái nhà máy này, tất cả công nhân đều bị “sai lầm” của anh mà phải trả giá.”
Cố Tri Ý nói một đoạn như vậy người xung quanh cũng không ai nói gì cả.
Vốn có mấy người còn định cầu tình cho Thác Phúc nhưng Cố Tri Ý nói đúng thật là như vậy. Nếu như nhà máy cháy, trước không nói tới vấn đề an toàn của bọn họ, nhưng mà rất có khả năng bọn họ bị thất nghiệp ngay lập tức. Nói tới điểm liên quan tới ích lợi của bản thân mình, mọi người đều lựa chọn câm miệng.
Cố Tri Ý nhìn thấy Thái Phúc đang ngượng ngùng không dám nói gì, chỉ đành nhận lệnh đi theo Trương Lực kết toán tiền lương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play