Triệu Hoành Binh cau mày, không biết là do mấy ngày nay không nghỉ ngơi, đầu óc không đủ dùng, thô lỗ cào trán, không thể hiểu được trọng điểm trong lời nói của Hoắc Lãng: "Dùng tiền mua có phải không thích hợp không? Chú thấy giống y như nhà tư bản."
"Đây làm sao có thể coi là tư bản?" Hoắc Lãng liếc nhìn mái tóc bạc trắng hai bên của chú Triệu Hoành Binh, cười bất lực, dùng ngón tay mảnh khảnh gõ bàn, tiếp tục phân tích đề tài này với Triệu Hoành Binh:
"Thanh niên trí thức bên kia nuôi thỏ, đến cuối năm đội sản xuất không phải đã cho công điểm rồi? Chú nếu không thể lý giải được thì đem cái này xem như là nghề phụ đi, những đại đội khác kinh doanh nghề phụ đều đi theo cái hướng này, hàng hóa là đi ra công xã, tìm đường ra ở cửa hàng bách hóa hoặc là tiệm cơm quốc doanh, còn lại đều để lại cho xã viên đội sản xuất của mình ăn."
"Đại đội Hồng Kỳ cách vách chúng ta đội sản xuất bảy chú biết đến chứ? Cháu thường đi ra đó, bên kia nghề phụ là trồng củ sen nuôi vịt, xã viên ngẫu nhiên xuống hái ngó sen ăn không quan trọng, nhưng nếu mà nhiều quá hoặc là muốn trứng vịt thì yêu cầu công điểm hoặc là tiền để đổi."
Củ sen này tuy là trồng lấy kinh tế nhưng vẫn thuộc về rau dưa, là loại đại trà, phúc lợi, xã viên hằng ngày không có đồ ăn thì hái về ăn không quan trọng, lấy nhiều phải trả tiền.
Giống như trứng vịt, một con vịt nuôi dưỡng để đẻ trứng cần hai ba tháng, mỗi ngày đẻ một trứng không tính là sản lượng nhiều, tự nhiên là quý hơn với củ sen.
Giá cả tăng, tất nhiên, không cho phép xã viên tùy ý ăn uống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT