Lời nói của Trần Liên Mễ coi như đã giải quyết xong chuyện Hoắc Lăng rốt cục nở một nụ cười nhẹ nhõm, vâng một tiếng, rồi lại nói thêm vài tiếng cảm ơn, lại nghe Trần Liên Mễ và Triệu Hoành Binh trách trách mấy câu, rồi mang theo ý cười về nhà.
Cửa sân của Triệu gia đóng lại, đèn dầu trong phòng chính vụt tắt, hai vợ chồng trở về phòng, thay quần áo lên giường ngủ, Triệu Hoành Binh lẩm bẩm:
"Nhìn quen thằng nhóc này trầm ổn, đột nhiên như trẻ con hoảng loạn, tay chân không biết để ở đâu, tôi thiệt không quen, lại nói, càng nghĩ càng buồn cười."
Trần Liên Mễ chê cười ông chồng: "Có gì đáng cười đâu? Dù có trưởng thành đến đâu thì cũng là người, cũng đều phải trải qua ba sự kiện hạnh phúc trong đời! Ông còn mặt mũi mà đi chê cười người ta? Nhớ lại lúc trước kia lúc tôi cùng ông xử đối tượng, ông lúc đó xấu hổ đến không thấy đường, sau nghe mẹ chồng kể lại, ông còn rớt xuống mương đúng không? Người khác có chê cười ông không?"
Trần Liên Mễ kéo chăn bông cuộn lại hai bên cổ, sau đó thở dài cười hừ hừ: "Ông còn không biết xấu hổ mà đi chê cười người khác đâu!"
Trong bóng tối, khuôn mặt già nua của Triệu Hoành Binh đỏ bừng, đỏ rồi lại đen, cuối cùng kéo chăn bông che giấu sự xấu hổ: "Chuyện đó xảy ra khi nào? Tôi đã quên mất bà đừng có mà nói bậy!"
Triệu Hoành Binh quấn chăn bông và quay mặt vào bức tường phía trong. Trần Liên Mễ cùng ông chồng có nhau mấy mặt con rồi, tính tình lão chồng thế nào còn không rõ ràng? Thường ngày thì bướng bỉnh quê mùa, kỳ thật xương cốt còn biết xấu hổ đâu!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play