Tư Ninh Ninh lắc đầu, nhận ra Hoắc Lãng không nhìn thấy, cô hai tay ôm lấy eo Hoắc Lãng, tiếp tục nói: "Âm thanh kia không thích hợp, nếu là không phải trong đội thì chính là trong núi."
Tư Ninh Ninh phân tích rõ ràng, vậy mà Hoắc Lãng đột nhiên không nói gì nữa.
Chậm chạp không thấy ai trả lời, Tư Ninh Ninh đã giật mạnh quần áo của Hoắc Lãng từ phía sau: "Sao anh không nói chuyện? Hay là anh không nói cho em biết ngày hôm đó anh đã nhìn thấy gì?"
“A?” Hoắc Lãng dừng một chút, thậm chí còn vặn xe đạp một hồi, ổn định đầu xe một lúc, Hoắc Lãng mới nói bình tĩnh mà nói chuyện: "Trong bóng tối anh có thể nhìn thấy gì? Anh nghĩ em nói có đạo lý nên chờ trở về anh tập hợp Hỉ Bảo nói việc này."
"Được ạ!"
Tư Ninh Ninh nhẹ gật đầu, đặt mặt lại trên lưng Hoắc Lãng, cảm thấy thoải mái không thể giải thích được: "Chuyện này cẩn thận chút không thể sai được."
Không xảy ra chuyện gì thì tốt chớ mà xảy ra chuyện, dã thú không phải người, một khi mà ra tay thì một sống một còn mới thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play