"Không được, không được." Triệu Hoành Binh xua tay, tuy rằng ngữ khí không còn kháng cự như trước, nhưng vẫn là không có đường cứu vãn: "Các người nếu cứ khăng khăng như vậy thì mang lương thực này về hết đi."
Hắn đem mấy cái túi lương ở mấy cái bàn lớn đẩy lại trước mặt các vị đội trưởng, lông mày thắt lại, vẻ mặt bực bội không kiên nhẫn: "Biện pháp trồng nấm tôi không dạy các người."
"Này, lão Triệu!" La Đại Khánh đặt cái cốc xuống, đột nhiên nghiêm túc vỗ bàn hai cái: "Ông đây là vô trách nhiệm có phải hay không?"
La Quốc Khánh dù sao cũng là đại đội trưởng, cho nên hắn đứng đắn lên thì cho dù Triệu Hoành Binh có không muốn đến đâu cũng phải nể mặt, chờ xem hắn nói hết lời.
"Lúc ông mở cái lớp xóa mù chữ này ông đến nói với tôi thế nào? Nước mắt nước mũi nói tương lai đất nước, tương lai quốc gia là nằm trong tay những đứa nhỏ này, không thể thiếu được, vậy mà ông đào tạo ra có mấy cái mầm non như thế thì có ích lợi gì?"
"Đồng chí ưu tú chỉ có thiếu, không bao giờ chê nhiều! Nếu muốn làm chuyện này thì làm cho xinh đẹp, làm cho ra trò, có vấn đề không sợ thiên hạ bàn tán, chính là sợ chúng ta không phát hiện được, sợ chính là chúng ta không có ai chân chính muốn giải quyết nó!"
Chiếc bàn trong phòng chính bị La Quốc Khánh vỗ vang, trong phòng mấy lão già nghe được lời dõng dạc hùng hồn đầy ẩn ý đó đều lâm vào trầm tư, Triệu Hoành Binh cũng vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play