Đi làm lúc 7 giờ 30 và 8 giờ sáng, trời nắng nóng thì 11h30 cũng đã nghỉ trưa, chỉ mấy tiếng đồng hồ mà thôi, làm sao nói hư liền hư được?
Tư Ninh Ninh cau mày, môi hơi mím lại một lúc, dùng ngón tay mảnh khảnh gõ lên mặt bàn, nói: "Hỗ trợ lẫn nhau là chuyện nên làm, nhưng thời gian của mỗi người đều quý giá như nhau, tận khả năng không gây phiền toái cho người khác."
Thể lực của nữ không thể so được với nam, làm việc lấy công điểm đã vô cùng mệt, buổi sáng dậy sớm chút nấu cơm thì không sao cả, nhưng mà buổi trưa trở về nấu cơm, làm xong, ăn xong khả năng không kịp nghỉ ngơi thì lại xuống đất làm việc tiếp.
Bận rộn như con quay, làm việc quá sức, công điểm nhận được thì ít hơn, dựa vào cái gì.
Đâu ai nợ ai, không phải sao? Lấy gì bắt người khác phải nhường nhịn, phải chịu thua thiệt chứ.
Cô có không gian, cho dù không đủ ăn cũng có không gian tiếp viện, những nữ thanh niên trí thức khác lấy đâu ra bàn tay vàng giống cô.
Tư Ninh Ninh nói khá hay, tất cả đều nhớ lại.
Từ Thục Hoa: "Tớ thấy Ninh Ninh nói không sai."
Tống Tiểu Vân yếu ớt phụ họa: "Tớ cũng thấy Tư... Ninh Ninh nói rất đúng."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT