Tại thành phố lân cận, trước cửa một căn nhà riêng, một người đưa thư đạp xe đến, hô lớn: “Liêu Hào Quốc, có thư gửi cho nhà anh đây!”
Người ra mở cửa là một phụ nữ trung niên, vẻ mặt mệt mỏi, nếp nhăn hằn sâu, tóc mai đã bạc nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo và hiền hòa.
Bà mặc một bộ quần áo đơn giản, tóc chải gọn gàng búi chặt sau đầu. Dù thời gian đã lấy đi vẻ xuân sắc nhưng vẫn không thể che lấp khí chất dịu dàng năm xưa.
“Ai gửi thư đến vậy?” Bà Liêu vừa lau tay vào tạp dề, xóa đi vết dầu mỡ, vừa vươn tay nhận lấy lá thư, đồng thời hỏi người đưa thư.
Nhà bà vốn ít người.
Năm xưa quê nhà bị lũ lụt, bà một thân một mình rời quê đi nương nhờ họ hàng, sau đó qua mai mối gặp được người chồng hiện tại. Bà không có nhiều bạn bè thân thích, bên nhà chồng cũng chỉ có vài người.
Trước đây nhà chồng bà rất khó khăn, lý lịch không tốt, mãi sau này mới có cơ hội trở về thành phố phát triển. Bạn bè ở thành phố không có lý do gì để gửi thư còn những người quen thời đi lao động xa thì đã mất liên lạc từ lâu, ai lại gửi thư cho nhà bà chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT