Linh Miêu trở về với thông tin đã thu thập được, liền thấy ngay Vọng Ngưng Thanh đang chuẩn bị lên đường.
Linh Miêu không hề biết Yến Xuyên đã đến, ẻm ngẩng đầu làm nũng: “Tiểu Ngưng Thanh, trước khi ra ngoài có muốn nói với Thừa tướng một tiếng không? Hắn sẽ lo lắng cho ngươi đấy.”
Vọng Ngưng Thanh suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: “Nếu ta nói rồi thì còn đi được nữa không?”
Nghe thế Linh Miêu lập tức ngậm miệng, dùng chân sau cọ cọ cái tai đầy lông của mình, rồi ngán ngẩm nói: “Vậy cũng phải để lại giấy nhắn chứ? Thừa tướng vốn đa nghi, nếu không nói rõ ràng, hắn sẽ nghi ngờ ngươi lại chạy ra ngoài làm chuyện bất chính đấy... mà, nói thế chứ cũng đúng thật nhỉ.”
Kể từ khi mất trí nhớ, Vọng Ngưng Thanh rất ngoan ngoãn, cơ bản là Linh Miêu bảo gì thì làm nấy. Nghe Linh Miêu nói vậy, nàng liền lấy giấy bút viết nguệch ngoạc một câu: “Ta ra ngoài vài hôm, để dành cơm cho ta,” rồi đặt trên bàn làm việc của Kỳ Lâm Triệt, dùng cục chặn giấy đè lại. Sau đó nàng để Linh Miêu lên đầu, rồi nhẹ nhàng phóng qua tường rời khỏi phủ Thừa tướng. Nhưng vừa ra ngoài, nàng chợt nhớ ra mình chưa ăn sáng, lại còn quên mang theo bạc, liền ngẩng đầu nhìn trời, gương mặt thoát tục hờ hững, cả người đều toát lên vẻ mờ mịt đến kỳ cục.
Khi Lâm Du Cảnh rời khỏi biệt viện của Thừa tướng, liền thấy dưới tán cây hoa gần cổng phủ có một bóng người mặc áo trắng đứng đó. Trong lòng hắn thoáng chút ngạc nhiên, nghĩ rằng Thừa tướng vốn tai tiếng lẫy lừng, bình thường ai cũng tránh xa, thế mà giờ lại có người vô tư đứng chờ trước cổng phủ? Nhìn kỹ lại, hắn thấy đó là một thiếu nữ mặc áo trắng, ôm đàn đứng bên bờ tường.
Lâm Du Cảnh hơi ngẩn người, không nhịn được xoa nhẹ trán, lòng thầm nghĩ có lẽ do bản thân lao lực quá độ nên nhìn nhầm, giữa ban ngày ban mặt mà hắn lại trông thấy tiên nhân cõi khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT