Từ trước đến nay Vọng Ngưng Thanh chưa từng ở chung với một đứa trẻ nào.
Ngay từ khi có ký ức, thế giới của nàng chỉ tồn tại bóng dáng lạnh lùng và mạnh mẽ của sư phụ cùng với những trận gió tuyết không ngừng nghỉ trên Thanh Tịch Sơn. Nàng không có hồi ức nào về việc được ở cùng người đồng trang lứa, sư tôn cũng không cho phép nàng giao tiếp với các đệ tử khác trong môn phái. "Trước khi con tự mài giũa mình thành kiếm, con sẽ dễ bị tổn thương" – Sư tôn đã nói vậy, nên nàng cũng tin như vậy.
Chỉ cần sư tôn ở bên, trên đời này chẳng gì có thể làm hại được nàng, và cứ thế, nàng trưởng thành trong sự bảo hộ và bầu bạn của người.
Cho đến khi nàng bước vào Đại Thừa, sư tôn phi thăng, Vọng Ngưng Thanh mới phát hiện những người từng được xem là “đồng môn” đều đã già yếu hoặc vong mạng vì đạo. Ba người còn sống, một là chưởng môn, một là thái thượng trưởng lão, còn một thì bế quan quanh năm, sống chết chẳng ai biết. Nàng đến gặp vị chưởng môn ấy - người có thể miễn cưỡng gọi là “sư đệ”, ngỏ ý muốn thay sư tôn gánh vác trách nhiệm của Thanh Hư Thủ Tịch, nhưng chưởng môn sư đệ lại đề nghị nàng nên thu nhận một đệ tử, vì đạo thống của Thanh Hư Thủ Tịch quả thật quá gian nan để truyền thừa.
Vọng Ngưng Thanh đã cố gắng đi tìm, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, toàn bộ đều thất bại.
Vì sao ư? Có lẽ bởi vì… hình mẫu sư đồ trong lòng nàng chính là như nàng với sư tôn, nhưng nàng lại chẳng thể nào đạt đến cảnh giới của người.
“Vậy nên ——”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT