Khi Mộ Dung Thần tỉnh dậy, cậu cảm giác bản thân như đang nằm trong một vòng tay ấm áp, được ôm chặt trong sự an toàn tuyệt đối. Cổ họng khô khốc của cậu dần được tưới mát bởi từng ngụm nước nóng hổi.
Thứ chất lỏng kia đắng nghét, khiến cậu không khỏi giãy giụa. Nhưng đôi tay đang ôm lấy cậu lại vững vàng vô cùng, mang theo sự dịu dàng không thể khước từ. Khác xa bàn tay của mẫu phi, và cũng khác với tay của phụ hoàng, đôi tay này dài và mạnh mẽ, ẩn chứa một sự ân cần ấm áp. Nàng giống như dòng nước biển dạt dào, tưởng như muốn nhấn chìm cậu vào trong.
"Sư phụ…"
"Vi sư đây."
Mộ Dung Thần mở mắt ra, nhưng một bàn tay hơi ẩm liền áp lên mí mắt cậu: “Đợi một lát rồi hãy mở mắt, con đã ngủ quá lâu rồi.”
Ánh sáng len qua kẽ tay nàng gần như khiến cậu xúc động muốn rơi lệ.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay nàng, cùng hương hoa thanh nhã tựa như cây tùng trong tuyết lạnh nơi y phục, rõ ràng là một thứ tồn tại đơn độc và xa xôi, nhưng lại mang đến cho người khác sự bình an lạ thường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT