Nếu nói rằng phụ thân của Vương Ngưng – Thường Minh Đế là một vị hôn quân thì Xương Thuận Đế Vương Kiểu Nhiên chính là sự kết hợp hoàn hảo giữa hôn quân và bạo quân.
Một đứa trẻ ngây thơ, tùy hứng, chỉ dựa theo sở thích cá nhân để hành động lại nắm trong tay quyền lực tối thượng của thiên hạ thì hậu quả là điều hoàn toàn có thể đoán trước.
Năm nay, mùa đông quả thật đã đổ một trận tuyết lớn. Ở phương Bắc, dân chúng bị tuyết tai hoành hành, người chết, kẻ bị thương, không còn cách nào khác ngoài việc di dời về kinh đô. Thiết kỵ của Lương Di lại giẫm đạp lên mảnh đất của Cảnh Quốc một lần nữa, Trấn Bắc quân đứng vững tại biên cương, không dám lùi nửa bước, nhưng quân lương gửi đến biên thành lại bị bòn rút gần hết. Các tướng sĩ cầm bao gạo lên thì chỉ cần khẽ lật đã thấy ngay bên dưới toàn trấu và cỏ khô, bên trong áo chống rét lại toàn vải rách và bông xơ. Kẻ địch đã bắt đầu công thành, còn các tướng sĩ thì mịt mờ, bàn tay nắm chặt trường thương đã cứng đờ vì lạnh giá.
Gió bấc ở phương Bắc lạnh buốt đến thế, nhưng vẫn không lạnh bằng trái tim đã hóa đá vì sự vô tình của triều đình.
Cùng lúc đó, Xương Thuận Đế lại vừa nhận thêm một vị mỹ nhân, trong khi tất cả đầu óc đều đắm chìm vào chuyện phong hoa tuyết nguyệt, Vương Kiểu Nhiên lập tức phong nàng ta làm phi, ban cho phong hiệu “Nguyệt”. Hắn ta ca tụng vẻ đẹp của Nguyệt phi, cho rằng nàng ra tựa Hằng Nga, quyết ý xây cho nàng ta một tòa "Lãm Nguyệt Cung" cao chín tầng, liền truyền lệnh cho Hộ bộ trích ngân sách. Hộ bộ thượng thư chính là phụ thân của phò mã, là một người thuần thần, tính tình cứng nhắc, không biết linh hoạt. Khi xưa, lão gia tử nhà họ Sở nâng đỡ ông lên chức Hộ bộ thượng thư cũng vì nhìn trúng sự trung thực, không tham nhũng hối lộ của ông. Nhưng nay, dù thượng thư cảm thấy khó xử trước mệnh lệnh này nhưng ông vẫn không dám trái ý thánh chỉ.
Phò mã đã dâng tấu khuyên can hoàng đế nhiều lần, nhưng những tấu sớ ấy cũng chỉ chất đống trong ngự thư phòng, phủ đầy bụi bặm.
Nhìn cảnh hôn quân đẩy Trấn Bắc quân vào chỗ chết, cuối cùng, Trung thư lệnh Dương Tri Liêm cũng không thể chịu đựng thêm. Ông cầm mũ quan quỳ trước cổng cung điện, liều mình dâng lời can gián. Ông chỉ trích hoàng thất Cảnh Quốc không quan tâm đến sự sống còn của bách tính, chỉ biết đắm mình trong xa hoa trụy lạc, trước là Thường Minh Đế xây dựng sơn trang tránh nóng, sau là Công chúa Dung Hoa nuôi hơn bốn mươi nam sủng, mỗi tháng nhận bổng lộc mười vạn lượng bạc để dùng làm tiền son phấn. Ông khuyên hoàng thượng hãy biết lo lắng cho vận mệnh đất nước, tỉnh ngộ kịp thời, nếu không, đến khi quân Lương Di đến sát thành thì có hối hận cũng đã muộn.
Nghe vậy, đối với người cực kỳ chuyên quyền độc đoán như Vương Kiểu Nhiên, hắn ta lập tức nổi trận lôi đình.
Dù bị chửi mắng, Vọng Ngưng Thanh lại chẳng lấy làm tức giận. Tiền son phấn của Công chúa Dung Hoa vốn đã có từ thời Thường Minh Đế, không có số bạc khổng lồ ấy, làm sao có thể nuôi dưỡng được một vị công chúa Dung Hoa kiều diễm đến từng sợi tóc? Quý phái, tất nhiên không chỉ là ở địa vị cao, mà còn phải “quý” đúng nghĩa. Nàng ngồi trong Ngự Thư Phòng nghe những lời chỉ trích của Dương Tri Liêm bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ vị Trung Thư này quả nhiên không hổ danh từng là Trạng nguyên, văn tài đúng là xuất sắc. Tấu chương này, thoạt nghe thì là đang quở trách công chúa, nhưng thực chất từng chữ, từng câu đều là lời bóng gió chỉ người này nhưng mắng người kia, đúng là "ý tại ngôn ngoại."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT