Tô Oanh lắc mình tiến lên ôm lấy Nhị Bảo.
Hiển nhiên Nhị Bảo đã bị dọa sợ, được Tô Oanh bế lên, cái miệng nhỏ nhắn của con bé mím lại rồi òa khóc, nhưng dường như con bé không dám khóc quá to, mà chỉ giống như con mèo nhỏ nức nở trong lòng nàng, nhìn thôi nàng cũng thấy đau lòng muốn chết.
Đôi mắt đen nháy của Tiêu Tẫn lạnh lùng nhìn người vừa cướp bánh rán từ tay Nhị Bảo, liếc mắt một cái đã nhận ra hắn ta, tên đó là nhi tử của một Phó tướng dưới tay hắn.
“Giang Dương.”
Giang Dương hoàn hồn, bước tới tung một cú đá vào người nọ, cơ thể người kia đập mạnh vào tường, nhưng cho dù là vậy, hắn ta vẫn không chịu buông cái bánh trong tay mình ra.
"Đồ súc sinh Vương Năng, đồ ăn của một đứa trẻ mà ngươi cũng cướp!" Đương nhiên Giang Dương cũng biết đối phương.
Vương Năng đem tất cả bánh rán nhét vào miệng mình như quỷ chết đói xong, mới oán hận trừng Giang Dương: "Trên con đường lưu đày này, không phải ngươi chết thì ta sống, ai lại quan tâm nó có phải là một đứa trẻ hay không, hơn nữa, sở dĩ cả nhà chúng ta thê thảm như vậy, tất cả đều do các người ban tặng!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play