Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh chỉ cách mình một bàn tay, thân thể cứng đờ ra, trong ánh mắt nhanh chóng hiện lên sự chán ghét, hắn nhanh chóng lui về phía sau để mình cách xa nàng hơn một chút.
Động tác ghét bỏ theo bản năng của hắn làm cho Tô Oanh rất khó chịu, nếu không nhờ nàng thì trên người hắn vẫn còn mùi thịt thối đấy, thế mà còn có mặt mũi ghét bỏ nàng!
Tô Oanh lạnh lùng liếc hắn một cái, nể tình hắn quan tâm Đại Bảo, nàng lạnh lùng nói: "Còn hơi nóng, vết thương sưng đỏ chưa tiêu hết, nhưng không phải là vấn đề gì quá lớn.”
Trên gương mặt Tiêu Tẫn hiện lên sự lo lắng đưa tay sờ trán Đại Bảo, mặc dù còn hơi nóng nhưng trạng thái của Đại Bảo đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, chắc là thuốc của Tô Oanh đã có tác dụng.
Vốn dĩ Tô Oanh muốn lên núi tìm chút vật tư trong khoảng thời gian nghỉ này nhưng quan sai vẫn luôn tuần tra qua lại, nếu bây giờ nàng tách ra khỏi mọi người thì quá dễ thấy, nàng sợ quan sai sẽ nhân lúc nàng không ở đây tìm đám người Tiêu Tẫn gây phiền toái, nên tạm thời chỉ có thể ở đâu.
Đoàn người nghỉ ngơi khoảng hai khắc, sau đó tiếp tục lên đường.
"Nhanh chân lên cho ta, trước khi trời tối mà không xuống được núi thì chuẩn bị làm mồi cho thú hoang đi!" Quan sai ở phía trước hét lớn, thấy tù nhân nào chậm chạp liền vung roi quất không thương tiếc.
Mọi người sợ bị đánh, mặc dù đã kiệt sức đến mức không thể nhấc chân nổi nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục cắn răng đi về phía trước.
Đoàn người càng đi lên núi, ánh sáng lại càng tối dần, ngay cả ánh mặt trời gay gắt cũng không thể xuyên qua những tán cây dày đặc để chiếu xuống rừng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT