Chiêm Ngôn không nhìn thấy con quỷ đói, chỉ có thể biết qua hệ thống ăn dưa rằng nó đang ở ngay bên cạnh mình. Không biết có phải do tâm lý hay không, cậu cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo và nhớp nháp, như có một lớp sương ẩm ướt bao phủ.
Là một người bình thường, cậu không có cách nào đối phó với con quỷ đói. Vì con quỷ đói làm nhiễu loạn từ trường xung quanh, cậu cũng không thể dùng điện thoại gọi người giúp.
Cho nên... chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Chiêm Ngôn nhanh chóng quay sang hỏi người bên cạnh: “Anh ăn cà chua xào trứng cho muối hay cho đường?”
“Hả?” Hành khách bên cạnh hơi ngơ ngác, nhưng vẫn thân thiện trả lời: “Cho đường.”
“Tôi thấy cho muối vẫn ngon hơn.” Chiêm Ngôn nói, “Mặc dù tôi chưa ăn thử loại cho đường bao giờ.”
【 Khu Văn Hải, con quỷ đói (·へ·╬) nghe thấy lời bạn nói, lửa giận bùng cháy hừng hực, nhất định phải bắt bạn nếm thử món cà chua xào trứng cho đường một lần, để bạn thừa nhận cà chua xào trứng ngọt mới là ngon nhất! 】
【 Khu Văn Hải, con quỷ đói (#>д<)? vì căm ghét phe ăn mặn, thậm chí cảm thấy bạn không còn mỹ vị như vậy nữa. 】
Mắt Chiêm Ngôn sáng lên.
Bùng cháy lên nào! Niềm tin của nhà phê bình ẩm thực phe hảo ngọt!
“Sữa đậu nành cũng thế, sữa đậu nành mặn là ngon nhất.”
“Vị ngọt thì ngấy lắm, ăn nhiều là không chịu nổi.”
“Canh thịt viên mặn thì thơm ngon tinh tế.”
…
Trong hệ thống ăn dưa, con quỷ đói chính vì những lời tuyên ngôn phe ăn mặn của cậu mà tức điên bất lực, nhưng ít nhất lý trí cũng hồi phục không ít, phần loạn mã giữa chữ 'quỷ đói' đều biến thành biểu tượng cảm xúc rồi kìa : )
Chiêm Ngôn vừa tiếp tục phát biểu tuyên ngôn phe ăn mặn, vừa gõ chữ lạch cạch trên điện thoại.
Cậu kéo hết sự thù địch của con quỷ đói về phía mình, đợi lát nữa xe đến trạm, cậu sẽ xuống xe chạy về phía tòa soạn, lúc đó tín hiệu trên xe khôi phục, mọi người sẽ có thể gọi điện. Cậu có thể nhờ người bên cạnh gọi giúp cho bà giám đốc.
Xe buýt sắp đến trạm, Chiêm Ngôn gõ xong chữ, đang chuẩn bị đưa cho hành khách bên cạnh xem. Hệ thống ăn dưa bỗng nhiên lại cập nhật một tin mới:
【 Khu Văn Hải, con quỷ đói (. ·﹃·. ) bỗng nhiên ngửi thấy mùi bánh kem thơm ngọt cực kỳ hấp dẫn, quyết định bỏ qua bạn, kẻ theo phe ăn mặn hết thuốc chữa này, để đến nếm thử vị bánh kem sư hảo ngọt mỹ vị kia. 】
Bánh kem?
Sắc mặt Chiêm Ngôn đột biến. Tiệm bánh Ngọt Ngào của anh cậu ở ngay gần đây!
Không kịp nói gì với hành khách bên cạnh, Chiêm Ngôn nhảy vọt xuống xe, nhanh chóng bấm số gọi Chiêm Cẩm Lí.
“Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng…”
Sao tín hiệu vẫn chưa có? Chẳng lẽ chỗ anh cậu không có tín hiệu?! Nghe máy đi chứ! Mau kết nối đi!
Chiêm Ngôn sốt ruột muốn phát điên. Từ bến xe đến tiệm bánh rất gần, bây giờ gọi cho Chân Hoa bà ấy cũng không đến kịp. Phải làm cho Chiêm Cẩm Lí rời khỏi tiệm bánh trước đã.
Chiêm Ngôn biết một con đường nhỏ dẫn đến bếp sau của tiệm bánh, chạy đường đó sẽ nhanh hơn. Cậu vừa giơ điện thoại đang gọi lại vừa chạy như điên, ngực đau nhói, miệng có vị tanh nồng. Cậu chưa bao giờ sợ hãi như thế này.
Mau nghe máy đi! Mau kết nối tín hiệu!
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, như rơi vào vũ trụ trống trải sâu thẳm. Trong bóng đêm vô biên, những điểm sáng lấp lánh chợt hiện, như vụ nổ siêu tân tinh, như tia gamma bùng nổ, trắng, lục, lam, tím, những điểm màu xoay tròn va chạm, cuối cùng quy tụ về dưới hai ngôi sao màu vàng kim.
Chiêm Ngôn loạng choạng một chút, chợt thấy vô số tin tức lướt qua trước mắt. Xuyên qua màn tin tức dày đặc, cậu thấy một cánh cửa kính hé mở. Cậu đã chạy đến bếp sau của tiệm bánh.
【 Khu Văn Hải, con quỷ đói @OεO@ tiến vào tiệm bánh Ngọt Ngào…】
Không kịp nghĩ nhiều, Chiêm Ngôn trèo qua cửa sổ vào trong.
Hệ thống ăn dưa nhanh chóng cập nhật trước mắt cậu:
【 … Nếm thử chiếc bánh kem thử nghiệm Chiêm Cẩm Lí vừa làm xong. 】
【 Khu Văn Hải, con quỷ đói (=@﹏@=) bắt đầu nôn mửa. 】
【 Dị thường %&*( % bị con quỷ đói khu Văn Hải nôn ra. 】
【 Khu Văn Hải, một con quỷ đói ngất xỉu, trước khi ngất còn để lại lời trăn trối: “Ngọt… quá…” 】
Chiêm Ngôn: …?
Chiêm Cẩm Lí nghe thấy động tĩnh trong bếp chạy tới, không ngờ lại thấy em trai mình đang lảo đảo dựa vào tường.
Người anh trai luôn trầm mặc ít lời với mọi người ngập ngừng, không mấy thuần thục mở miệng hỏi: “Em… bị tụt huyết áp à?”
“Có muốn ăn miếng bánh kem không?”
Chiêm Ngôn: …!
“Không cần không cần!”
Bánh kem của anh trai ngọt đến mức hạ gục được cả ma quỷ! Anh ấy rốt cuộc cho bao nhiêu chất tạo ngọt vào vậy?!
Chiêm Ngôn chạy quá sức, những phản ứng cơ thể bị nỗi sợ hãi anh trai gặp chuyện lấn át lúc trước giờ đồng loạt ập đến.
Chiêm Cẩm Lí nhìn em trai trông như sắp chết đến nơi, lặng lẽ rót cho cậu nửa ly nước ấm, lại lấy hũ mật ong ra, ngập ngừng chuẩn bị đổ vào.
“Một thìa thôi ạ!” Chiêm Ngôn khó khăn nói giữa những hơi thở hổn hển, ngăn Chiêm Cẩm Lí dùng mật ong lấp đầy nửa ly còn lại, “Thìa nhỏ thôi!”
【 Bạn nhận được một ly nước mật ong có độ ngọt bình thường. 】
Chiêm Ngôn vừa uống nước mật ong vừa lườm hệ thống ăn dưa.
Anh trai chu đáo kê cho cậu một cái ghế.
Chiêm Ngôn nằm vật ra ghế thở hổn hển, vào hệ thống ăn dưa, nhấn vào từ khóa tin tức của con quỷ đói để tìm kiếm. Mẩu dưa cuối cùng dừng lại ở lời trăn trối “…Ngọt… quá…”, còn dị thường bị nôn ra thì không thấy đâu nữa.
Con quỷ đói trông có vẻ tạm thời không còn uy hiếp gì, nhưng thứ thật sự đáng sợ không phải nó, mà là cái dị thường loạn mã kia. Trước khi gặp dị thường loạn mã đó, con quỷ đói này chỉ là một nhà phê bình ẩm thực phe hảo ngọt thích đi lang thang nếm đồ ăn thừa của người khác mà thôi.
Nhưng Chiêm Ngôn không có cách nào tìm kiếm dị thường đó, vì nó là một chuỗi loạn mã. Mà từ “Dị thường” thì không thể nhập làm từ khóa. Giống như “Thiên Sư” và “Trọng Minh Yêu Vương” có thể nhập làm từ khóa, nhưng “Người” và “Yêu” thì không được; “Khu Kiến Bình” và “Khu Văn Hải” có thể nhập làm từ khóa, nhưng “Khu vực” và “Đại địa” thì không được. Từ khóa yêu cầu những từ chỉ định cụ thể hơn, chứ không phải những từ chỉ loại chung chung.
Thực tế, nếu không phải lúc trước Chiêm Ngôn định xem con quỷ đói như một chuyên mục giới thiệu ẩm thực, thêm nhãn cho nó, thì sau khi phần loạn mã bị chèn vào giữa tên nó, cậu đã không thể tìm thấy nó nữa rồi.
Còn phần loạn mã thì không thể tìm kiếm, cũng không thể thêm nhãn.
Một thứ như vậy lảng vảng gần đây, thật sự quá đáng sợ. Cảm giác nguy hiểm của Chiêm Ngôn tăng vọt.
Cả nhà họ đều là người thường, chỉ có mình cậu sở hữu hệ thống, mà lại còn là hệ thống ăn dưa không hề có sức chiến đấu. Cậu nhất định phải tiếp xúc nhiều hơn với thế giới siêu phàm đó, chỉ có như vậy cậu mới có thể bảo vệ người nhà!
Chiêm Ngôn gần như đã hồi phục sau di chứng của việc chạy nước rút, ngẩng đầu lên thấy người anh trai mắc chứng sợ xã hội nặng đang lo lắng nhìn mình.
Chiêm Ngôn nở một nụ cười trấn an anh, nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại đưa cho anh trai xem: “Em không sao.”
“Chỉ là tự dưng nổi hứng muốn thử nghiệm thể lực của mình chút thôi.”
Người anh trai không thích nói chuyện chậm rãi gật đầu, gõ chữ trên điện thoại: “Anh đưa em về nhà.”
Chiêm Ngôn không từ chối. Cậu nhìn Chiêm Cẩm Lí tắt lò nướng, cất gọn nguyên liệu, quét dọn bếp sau, tắt đèn. Tiệm bánh ấm áp sáng sủa dần trở nên lạnh lẽo và tối tăm, chỉ có mùi bánh ngọt ngào vẫn dịu dàng bao bọc lấy họ.
Lúc trước Chiêm Ngôn chạy quá nhanh, giờ chân vẫn còn mềm nhũn, thậm chí hơi đau. Chiêm Cẩm Lí lặng lẽ đi chậm lại theo cậu, hai người đi như đang tản bộ.
Họ đi đến một cầu thang bộ, Chiêm Ngôn nhấc chân bước lên bậc thang, mặt hơi nhăn lại. Chân cậu hơi run.
Chiêm Cẩm Lí lặng lẽ đi đến trước mặt cậu, quay lưng lại và ngồi xổm xuống.
Chiêm Ngôn lí nhí: “… Không cần đâu anh, em tự đi được mà.”
Chiêm Cẩm Lí không đứng dậy, quay đầu lại đưa tay véo vào bắp chân cậu.
Chiêm Ngôn “Á!” lên một tiếng. Cậu chạy đến mức bị căng cơ rồi!
Hết cách, Chiêm Ngôn trèo lên lưng Chiêm Cẩm Lí, ngoan ngoãn để anh trai cõng.
Tấm lưng Chiêm Cẩm Lí rộng rãi vững chắc, nhiệt độ cơ thể hơi lạnh, hơi ấm quen thuộc gợi lại ký ức của Chiêm Ngôn.
Hồi nhỏ cậu cũng từng được Chiêm Cẩm Lí cõng.
Khi đó cậu mới được nhận nuôi không lâu, rất sợ người anh trai không nói chuyện, không để ý đến ai này. Có một lần, ba mẹ và chị gái đều không có nhà, chỉ có cậu và anh trai Chiêm Cẩm Lí, hai người ở phòng riêng, không ai làm phiền ai.
Sau đó tình hình cụ thể thế nào Chiêm Ngôn không nhớ rõ nữa. Chỉ biết mình trốn trong tủ quần áo, quên mất vì sao, người thì vừa nóng vừa khó chịu. Chiêm Cẩm Lí ở phòng bên cạnh không biết làm sao phát hiện ra, lôi cậu đang sốt từ tủ quần áo ra, cõng đến bệnh viện gần đó.
Lúc sốt rất khó chịu, nhiệt độ cơ thể anh trai lại lành lạnh. Tấm lưng thiếu niên gầy gầy, xương sống hơi cộm.
Sau lần đó, Chiêm Ngôn không còn sợ người anh trai ít nói này nữa.
Nhưng lớn thế này rồi còn để người khác cõng thật sự quá mất mặt!
Chiêm Ngôn vùi đầu vào lưng anh trai, kết quả bị hiểu lầm là cõng không thoải mái, lại bị anh nhấc lên một chút.
Chiêm Ngôn: …
A a a, cậu nhất định phải tập lại thể lực đã bỏ bê từ sau kỳ thi thể dục đại học!
Về đến nhà, Chiêm Cẩm Lí đặt em trai xuống sofa, lo lắng sờ trán cậu.
“Em không sốt.” Chiêm Ngôn nhăn mặt vì đau do căng cơ.
Chiêm Cẩm Lí gật đầu. Em trai anh chỉ là một người thường đơn thuần, lại còn bẩm sinh rất nhạy cảm với dị thường, âm khí các loại. Hồi nhỏ còn có lần bị nhiễm quỷ khí mà phát sốt.
Sau đó Chiêm Cẩm Lí đã lặng lẽ làm một cái bùa hộ mệnh có ấn ký Quỷ Vương giấu đi cho cậu, chờ cậu có điện thoại thì đổi thành móc trang trí điện thoại.
Lúc trước khi Chiêm Ngôn xông vào tiệm bánh, trong tiệm đang có hai con quỷ. Con tiểu quỷ thuộc hạ cũ của anh thì không sao, nó thu liễm quỷ khí rất tốt. Nhưng con quỷ đói kỳ quái kia thì khác.
Chiêm Cẩm Lí kiểm tra lại trạng thái của Chiêm Ngôn, thấy đúng là không bị quỷ khí ảnh hưởng, liền lấy ra một lọ dầu thuốc đưa cho cậu.
Trở về phòng mình, Chiêm Cẩm Lí móc từ trong túi ra một hộp kẹo thiếc nhỏ, bên trong đang nhốt con quỷ đói đã xông vào tiệm bánh của anh.
Đây chính là con quỷ đói cướp địa bàn mà tiểu quỷ đã nói với anh.
Đúng là rất kỳ quái, con quỷ đói này ăn một miếng bánh kem đặc chế của anh xong liền nôn ra, cái dị thường kỳ lạ bị nôn ra đó chạy trốn quá nhanh, Chiêm Cẩm Lí chỉ kịp nhìn thấy một khối mosaic mờ ảo, không thể bắt được. Dị thường có thể chạy thoát khỏi tay anh không nhiều, điều này khiến Chiêm Cẩm Lí cảm thấy nguy hiểm.
Thành phố Vân Cẩm nằm dưới sự che chở của Trọng Minh Yêu Vương, Chiêm Cẩm Lí vẫn luôn yên tâm ăn không ngồi rồi. Nhưng xem ra bây giờ, vì sự an nguy của người nhà, e rằng anh không thể tiếp tục như trước nữa, có lẽ phải triệu tập lại thuộc hạ cũ…
Nhưng việc cần làm trước mắt, là phải tra ra manh mối về dị thường kỳ quái kia từ con quỷ đói này.
…
Đợi anh trai về phòng, Chiêm Ngôn mở hệ thống ăn dưa ra. Lúc cậu hoảng hốt chạy về phía tiệm bánh, hệ thống ăn dưa dường như đã xảy ra biến hóa gì đó. Nhưng lúc đó cậu quá sốt ruột, không để tâm xem xét.
Hệ thống ăn dưa là năng lực siêu phàm duy nhất cậu nắm giữ, muốn bảo vệ người nhà, không thể không bắt đầu từ đây.
Mở lại hệ thống ăn dưa, thay đổi rõ ràng nhất là giao diện. Bên cạnh thanh tìm kiếm xuất hiện thêm một mục “Đặc biệt chú ý”, trông có vẻ dùng để hiển thị dưa của những từ khóa tin tức mà cậu đặc biệt chú ý. Lợi ích là không cần phải kiểm tra mỗi lần, nó sẽ tự động hiển thị.
Vì chưa kịp thêm từ khóa nào khác vào mục đặc biệt chú ý, nên hiện tại mục này chỉ có dưa về chính cậu.
…
【 Bạn nhận được một ly nước mật ong có độ ngọt bình thường. 】
…
【 Chúc mừng bạn đã hoàn thành quãng đường chạy vượt chướng ngại vật kèm trèo cửa sổ 3642.13 mét với thành tích tốt 12 phút 23 giây. 】
À, chức năng đầu tiên sau khi nâng cấp là học cách cà khịa tôi đúng không?
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Anh cả: Luôn trầm mặc ít lời với người.
Với quỷ thì không đâu nhé