Ta chỉnh đốn lại giới giải trí

Chương 6

Tác giả: Hạnh Trục Đào

Edit : Kalle

Triệu Tòng Phỉ liên tiếp biểu diễn liền một mạch năm bài hát.

Cuối cùng thì Chu Giang cũng không nhịn được nữa, phải lên tiếng nhắc nhở tình hình hiện tại của hắn, kết thúc cái buổi biểu diễn mini đầy tự phát này.

Thực ra trong lòng Triệu Tòng Phỉ vẫn còn chút không cam lòng.

Hắn cảm thấy Chu Giang và tổ chương trình quá mức nhỏ nhen, chẳng lẽ không nhìn ra bầu không khí bây giờ đang sôi nổi đến nhường nào sao?

Khán giả, người đi đường, ai nấy đều đang vui vẻ hăng hái như vậy, bọn họ lại cố tình ra mặt cắt ngang, làm tan vỡ bầu không khí đang ở đỉnh cao.

Dừng hát rồi, hắn vội vàng đuổi theo hỏi: “Nhóm một sao rồi?”

Nhân viên tổ tiết mục tức tối trả lời: “Người ta nhóm một đã hoàn thành nhiệm vụ từ lâu rồi, tiện thể nói luôn, nhóm ba cũng đã xong xuôi, bây giờ chỉ còn đang chờ mỗi nhóm các anh thôi đấy!”

Triệu Tòng Phỉ ngẩn người một lát.

Sau đó hắn cũng chỉ biết chấp nhận số phận.

Cũng phải, hắn đã hát liền tù tì năm bài, tốn không dưới mười phút, hai nhóm còn lại đương nhiên đã hoàn thành từ lâu rồi.

Triệu Tòng Phỉ lại hỏi: “Thế còn lượng khán giả thì sao? Có đông bằng chúng tôi không?”

Nhân viên tổ tiết mục: “…………”

Rốt cuộc anh là tới làm nhiệm vụ trò chơi, hay là đến tổ chức buổi biểu diễn đấy?

Triệu Tòng Phỉ căn bản không nên tới đây tham gia cái trò chơi này, hắn hợp nhất là kiểu sân khấu hô to đáp vang, chỗ đó mới thật sự là sân chơi của hắn.

Tuy rằng cạn lời, nhưng người ta đã hỏi, nhân viên vẫn phải trả lời: “Cái này thì chắc chắn không nhiều bằng bên anh rồi, thưa lão sư.”

Triệu Tòng Phỉ nghe vậy cảm thấy thoải mái vô cùng.

Hắn cười nói với khán giả rằng nhiệm vụ trò chơi hôm nay đã hoàn thành, sau đó tiếp tục biểu diễn bài hát tiếp theo.

Lúc này Triệu Tòng Phỉ mới nhìn xem bài hát cuối cùng bọn họ cần đoán là gì.

《Bắn bia ca》?

Ban đầu hắn còn hơi sững sờ, sau đó nghĩ nghĩ rồi tạo dáng một tư thế bắn súng.

Vì để động tác trông đẹp mắt hơn, Triệu Tòng Phỉ còn cố ý chọn một góc độ đẹp trai nhất để "làm màu".

Khán giả thì nhìn mà choáng váng.

Đây là gì vậy?

“Xạ kích sao?”

“Một phát trúng tim em á?”

“Bắn trúng tim cô ấy hả?”

Triệu Tòng Phỉ nghe mọi người đoán loạn cả lên, không ai đoán đúng được, trong lòng bắt đầu thấy bực.

Đám người này rốt cuộc sao vậy chứ, hắn đã biểu diễn rõ ràng đến mức này rồi, cái trò đơn giản thế mà cũng đoán không ra sao?

“Thần tình yêu Cupid!”

Triệu Tòng Phỉ bắt đầu phát cáu: “Mọi người như vậy không được rồi, hôm nay trò chơi này đối với tôi rất quan trọng, nhất định phải đoán ra đáp án chính xác mới được!”

“Mọi người có thể đừng chơi đùa nữa được không, nghiêm túc đoán ra đáp án chính xác rồi hãy nói tiếp.”

“Những gì mọi người nói hoàn toàn không phải tên bài hát!”

Khán giả nhìn nhau, ai cũng mù mờ, cô gái vừa hô ‘Cupid’ thì lại càng kích động: “Thần tình yêu Cupid!”

Triệu Tòng Phỉ tức giận, giọng nói cũng cao lên hẳn: “Tôi không phải đã nói rồi sao, trò chơi này đối với tôi mà nói vô cùng quan trọng, có thể đừng đùa giỡn nữa được không?!”

Cô gái đoán "Cupid" là một nữ sinh khoảng hai mươi tuổi, rõ ràng là nhận ra ánh mắt Triệu Tòng Phỉ đang nhìn mình.

Lúc này cô mới lờ mờ nhận ra thì ra là hắn đang nói mình.

Cô lập tức lúng túng đến mức không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ có chút hoang mang: “Tôi… tôi đâu có đùa giỡn gì đâu…”

Thực sự là có bài hát đó đấy.

Chu Giang ở một bên cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

“Cậu cứ tiếp tục làm động tác đó đi, tôi sẽ bổ sung phần còn lại.”

Triệu Tòng Phỉ vẫn tiếp tục tạo dáng bắn súng ngầu lòi.

Chu Giang thì bắt đầu… tại chỗ bước đi hai bước.

Triệu Tòng Phỉ nhìn mà buồn cười: “Anh làm động tác này để làm gì vậy? Làm như vậy ai mà đoán ra được bài hát chứ?”

Hắn thật sự không hiểu nổi, bước đi tại chỗ thì liên quan gì đến tên bài hát?

Nhưng hắn không ngờ rằng, giữa đám đông đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo: “Bắn bia ca!”

Chu Giang thở phào nhẹ nhõm.

Được rồi, nhiệm vụ cuối cùng trong hôm nay rốt cuộc cũng hoàn thành.

Triệu Tòng Phỉ ngẩn người, không hiểu nổi, Chu Giang chỉ đi hai bước thôi, vậy mà đối phương lại đoán trúng bài hát? Có liên quan gì à?

“Thầy Chu, làm sao anh lại khiến người ta đoán được bài hát này? Chỉ đi hai bước mà đã có liên quan đến bài hát sao?”

Nhưng Chu Giang hoàn toàn không để tâm đến hắn, vội vàng thông báo với khán giả rằng hoạt động hôm nay đã kết thúc, bọn họ phải đi làm nhiệm vụ tiếp theo rồi.

May mà phần lớn khán giả đều rất phối hợp, được nghe miễn phí mấy bài hát, giờ lại chủ động nhường đường, giúp nhóm Triệu Tòng Phỉ rời đi thuận lợi.

Vì lúc nãy âm thanh phía trước khá nhỏ, thông báo truyền đi hơi chậm, khiến tốc độ giải tán cũng chậm theo, điều đó khiến Triệu Tòng Phỉ có chút không vui.

Cũng may hắn vẫn nhớ mình đang ghi hình chương trình, nên không biểu lộ rõ ràng sự bực bội trên gương mặt, chỉ là biểu cảm không còn hào hứng như ban đầu nữa.

Chờ hắn bước ra khỏi đám đông, liền thấy Thẩm Mang Nhạc đang biểu diễn khiêu vũ ở bên kia.

Triệu Tòng Phỉ nhìn mà suýt nữa cười ra tiếng.

Khiêu vũ đúng là không phải sở trường của hắn, vừa nhìn đã thấy vụng về.

Mà ca hát thì lại càng… tệ thảm.

Chẳng lẽ Thẩm Mang Nhạc không biết hiện tại chương trình vẫn đang phát sóng trực tiếp sao? Hát như vậy thật sự rất "tra tấn" người nghe, phòng livestream chắc chắn nghe rõ mồn một.

Quá tai hại, fan có khi chạy sạch rồi cũng nên.

Thẩm Mang Nhạc đã nhảy xong ba bài hát.

Công ty bọn họ đúng là chịu chi, album debut đầu tiên đã là album chính quy, tổng cộng có đến 21 ca khúc, đúng là đảm bảo "no lượng".

Chỉ là trong đó có năm bài đã được phát hành trước làm các bài solo cho từng thành viên.

Mỗi người đều có phần.

Phần của hắn là một ca khúc rock trữ tình, lấy hát làm chính, vũ đạo thì khá đơn giản, đây là công ty cố ý "đo ni đóng giày" để che giấu khuyết điểm của hắn.

Hiện tại Thẩm Mang Nhạc đã kết thúc bài hát thứ ba.

Nữ MC nhắc nhở hắn: “Hình như nhóm hai đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đó.”

Thẩm Mang Nhạc nghe vậy liền dừng lại, tắt nhạc.

Mọi người thấy hắn tắt nhạc thì hiểu là phần biểu diễn đã kết thúc.

Trong đám đông lập tức vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Thẩm Mang Nhạc nhanh chóng bước đến cảm ơn khán giả.

Triệu Tòng Phỉ trong lòng thì chửi thầm, mấy khán giả này đúng là quá lương thiện, có hắn – một “viên ngọc sáng” đứng đó mà vẫn chịu vỗ tay cho Thẩm Mang Nhạc.

Cuối cùng, nhiệm vụ đầu tiên trong hôm nay cũng hoàn thành, tổ chương trình cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi chào tạm biệt khán giả, cả đoàn liền lên xe buýt.

Tổ chương trình tuyên bố hành trình kế tiếp: “Hiện tại cũng đã trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Mọi người đều không có ý kiến gì.

Sau khi ngồi vào xe, lúc này nữ MC và Tưởng Chiêu đều dành cho Thẩm Mang Nhạc cái nhìn thiện cảm, mấy người dẫn chương trình còn lại tuy không cùng nhóm với Thẩm Mang Nhạc, nhưng họ ai cũng biết tính khí của Triệu Tòng Phỉ, thành ra lại càng cảm thấy thiện cảm với Thẩm Mang Nhạc hơn.

Triệu Tòng Phỉ trong lòng có chút không cam tâm, muốn thể hiện một chút trước mặt Thẩm Mang Nhạc, liền nói: “Không ngờ cậu cũng bắt chước tôi, hát cho khán giả nghe.”

Thẩm Mang Nhạc đáp lại: “Ừ, vì nhiệm vụ của tiền bối mãi không hoàn thành, nên tôi chỉ đành học tập theo tiền bối thôi.”

Triệu Tòng Phỉ nghẹn lời, mặt lập tức tái xanh.

Thẩm Mang Nhạc chẳng phải đang mỉa mai hắn không lo làm nhiệm vụ đàng hoàng sao!

Triệu Tòng Phỉ vội vàng biện minh: “Dù sao thì phần trò chơi của chúng tôi là để tiếp xúc gần gũi với khán giả.”

“Nếu chỉ bảo mọi người phối hợp hoàn thành nhiệm vụ thì hơi lạnh nhạt quá, dù sao cũng phải để khán giả có ấn tượng tốt với mình chứ.”

Thẩm Mang Nhạc mở miệng, giọng điệu bình thản chẳng thể phân rõ tốt xấu: “Ừ, tiền bối nói rất đúng.”

Triệu Tòng Phỉ thấy Thẩm Mang Nhạc phản hồi nhanh như vậy, gương mặt hơi co rút, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì.

Cách phản ứng của Thẩm Mang Nhạc khiến hắn có cảm giác mình giống như đang vô cớ gây sự.

Hắn không thể phân biệt nổi, rốt cuộc đối phương đang thật lòng nghiêm túc trả lời, hay cố tình dùng giọng điệu thờ ơ, mang hàm ý mỉa mai để chọc tức hắn?

Triệu Tòng Phỉ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thiên về khả năng thứ hai.

Làn đạn cũng bắt đầu nổi lên tranh luận.

【 Thẩm Mang Nhạc giận dỗi rồi! 】

【 Thẩm Mang Nhạc thật chẳng lễ phép gì cả, dù sao cũng là tiền bối mà. 】

【 Không hiểu nổi, lời của Thẩm Mang Nhạc chẳng có gì bất kính, tôi thấy còn rất khéo léo đấy chứ. 】

【 Gì chứ? Là tiền bối thì không được sai sao? Mấy ông thời Thanh đúng là sống lâu quá rồi đấy. 】

【 Tôi thấy lời Triệu Tòng Phỉ nói cũng hợp lý mà, anh ta hát vì muốn giữ chân khán giả, có gì sai đâu? 】

【 Thật nực cười, ai xem livestream rồi thì đều biết rõ, không thể nào nói rằng anh ta hát là vì khán giả được. 】

【 Tôi nhìn thấy tận mắt, tôi dám khẳng định mình biết rõ sự thật. 】

Triệu Tòng Phỉ điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục cười nói: “Cậu chuyên về nhảy múa và ca hát phải không? Nhảy cũng rất khá đấy.”

Dẫu gì Thẩm Mang Nhạc cũng là idol vừa hát vừa nhảy, mà trong đó điểm mạnh hơn chính là ca hát.

Vậy mà Triệu Tòng Phỉ lại gộp cả hai vào làm một, nghe qua liền thấy không mấy tôn trọng người khác.

“Tiếc là chỗ cậu ít người xem quá, nhiều người chưa được chiêm ngưỡng tài năng của cậu.”

Lời này tuy là cười nói, nhưng trong ngữ điệu lại lộ ra vẻ giễu cợt và mỉa mai rõ ràng.

Vì thực tế thì số người xem của Thẩm Mang Nhạc thật sự không nhiều – là vì… tất cả đều đã bị chính anh ta thu hút đi mất rồi!

Thẩm Mang Nhạc đáp: “Cũng ổn mà.”

“Tôi thấy thế này cũng tốt, ít người thì ai xem cũng rõ ràng hơn, người đứng sau cũng không bị che khuất, xem cái gì cũng thấy được rõ ràng. Ít người cũng có cái lợi, trải nghiệm của mọi người sẽ tốt hơn.”

Triệu Tòng Phỉ khựng lại.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới điều này.

Trong đầu hắn chỉ nghĩ, người xem bên mình càng nhiều, thì càng có thể khoe được độ nổi tiếng của bản thân. Kết quả, Thẩm Mang Nhạc lại lật mặt bàn bằng một câu nói về "trải nghiệm người xem", khiến hắn câm nín không nói nên lời.

Hắn thầm mắng một tiếng trong lòng.

Tiểu tử này quả là biết cách lắm đấy!

Bề ngoài trông thật thà vô hại, nhưng thật ra lại rất hiểu cách chơi show, biết rõ đang ghi hình nên tận dụng mọi cơ hội lấy lòng khán giả.

Có điều, khán giả bây giờ đâu còn dễ bị dắt mũi như thế, nhân thiết rõ ràng như vậy, ai xem livestream rồi thì cũng nhìn ra cả thôi.

Và quả thật, người xem livestream đã nhận ra.

Họ đã nhìn thấu sự ác ý ngấm ngầm của Triệu Tòng Phỉ!

Dù sao thì biểu hiện của Thẩm Mang Nhạc từ đầu tới giờ họ đều dõi theo sát sao, rõ như ban ngày.

Thẩm Mang Nhạc đúng như những gì anh ấy thể hiện – đơn thuần là vì không muốn để khán giả thất vọng mà mới cố gắng biểu diễn, chứ không giống loại người như Triệu Tòng Phỉ, vì muốn kéo người xem mà làm trò lố bịch.

Vậy nên, một vài người từng bênh vực Triệu Tòng Phỉ cũng lập tức trở mặt.

【 Triệu Tòng Phỉ thật buồn cười, đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Chính hắn mới là người cố tình tạo tình huống để kéo người xem, Thẩm Mang Nhạc thì không làm vậy. 】

【 Hai người này bản chất khác nhau mà, một người thì ca hát để mời mọc người xem, còn một người thì chờ nhiệm vụ kết thúc mới biểu diễn để không khiến khán giả thất vọng, rõ ràng ai cao ai thấp! 】

【 Tuy rằng kỹ năng còn phải nâng cao, nhưng ba năm không theo đuổi thần tượng, tôi thật sự có chút rung động, thích kiểu idol chân thành và chuyên nghiệp thế này QAQ! 】

【 Hahaha tuy trình độ còn cần cải thiện, nhưng Mang Nhạc của chúng ta dám hát dám nhảy, chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ tiến bộ vượt bậc!!! 】

Tất nhiên, cũng có phản bác.

【 Ăn nói khéo quá rồi, đến người kỹ năng chưa cao cũng được tâng bốc lên sao? 】

【 Tôi vẫn đánh giá cao người có thực lực, nên càng khoan dung với Triệu Tòng Phỉ hơn. 】

Nữ MC tiếp lời: “Đúng vậy đó, màn biểu diễn vừa rồi rất thành công, khán giả phản hồi vô cùng nhiệt tình, ai nấy đều rất thích!”

Triệu Tòng Phỉ thấy cả nữ MC cũng mở miệng rồi, đành ngậm miệng không nói gì nữa.

May là lúc họ đang trò chuyện thì cũng đã đến nơi cần đến.

Tổ chương trình dẫn họ đến quán ăn đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Vừa vào trong, họ phát hiện cả gian phòng đã bị dọn sạch, chỉ chừa lại ba chiếc bàn.

Mỗi tổ ngồi một bàn, vừa vặn.

Ngay khi họ vừa ngồi xuống, tổ tiết mục đã sắp xếp nhân viên bê đồ ăn tới chờ sẵn ngoài cửa.

Bữa trưa phong phú tới mức nào sẽ được quyết định dựa theo thứ hạng trong trò chơi hôm nay.

Tổ về nhất – tổ đầu tiên – tổng cộng được 5 món ăn.

Có cá, có thịt, có gà, còn có hai món chay, thậm chí món chính cũng là một tô mì nhìn qua đã thấy cực kỳ hấp dẫn.

Vừa được dọn lên bàn, hai MC đã lập tức làm hiệu ứng kinh ngạc, Thẩm Mang Nhạc cũng phối hợp vỗ tay theo họ.

【 Cười chết mất, kỹ năng diễn xuất của Thẩm Mang Nhạc đúng là tệ quá đi mà. 】

【 Ban đầu còn nghĩ mặt đẹp như vậy không đi đóng phim thì tiếc, giờ xem ra con đường này cũng bế tắc rồi. 】

【 Không sao, tụi mình vẫn còn thể loại "diễn mặt đơ" mà! 】

Tiếp theo là tổ về nhì và tổ thứ ba.

Tổ thứ ba nhận được tổng cộng ba món ăn – hai món mặn, một món chay, kèm theo món chính.

Hai MC bên tổ đó cũng hưng phấn vỗ tay: “Lâu rồi không được ăn đồ ngon thế này!”

“Còn tưởng hôm nay lại bị về bét, may mà Triệu ca tha cho một con ngựa.”

Hai câu nói đó nghe không rõ là khen hay châm chọc, Triệu Tòng Phỉ chỉ có thể gượng cười theo.

Nhưng khi đồ ăn được bê lên cho tổ của hắn, nụ cười trên mặt hắn liền hoàn toàn biến mất.

Bởi vì – tổ của hắn… chỉ có một bát cơm trắng và một món chay!

Gương mặt Triệu Tòng Phỉ lập tức sầm xuống.

Hắn nhớ ra hiện giờ vẫn đang livestream, nên cố gắng nặn ra một nụ cười gượng: “Tổ tiết mục có phải keo kiệt quá rồi không?”

Chu Giang thấy hắn hình như thực sự không vui, vội vàng giải thích: “Tổ tiết mục xưa nay vẫn như vậy, không còn cách nào khác, lần này đứng thứ ba thì cũng chỉ có thể ăn đỡ vậy thôi.”

“Chúng ta cố gắng chơi tốt trò chơi sau, tranh thủ tối nay ăn được bữa hoành tráng hơn.”

Triệu Tòng Phỉ nhìn bàn của Thẩm Mang Nhạc có tới năm món, lại nhìn bàn tổ bên cạnh có ba món, rồi quay sang nhìn bàn mình – chỉ có một bát cơm trắng với một món chay đạm bạc.

Mà món chay kia còn chỉ có nửa đĩa, nhìn qua thật thê thảm.

PD nhìn ra vẻ mặt hắn không vui, liền vội cười nói: “Hôm nay ngươi thu hút nhiều người xem cho chúng ta như vậy, nên đặc cách cho ngươi thêm một món – một chén dưa muối, thế nào?”

Lời còn chưa dứt, nét mặt Triệu Tòng Phỉ đã không kìm được nữa.

Một chén dưa muối? Làm như đang ban phát cho ăn mày vậy!

Ngay cả fan Triệu Tòng Phỉ cũng phẫn nộ.

【 Quá keo kiệt rồi đấy, cho một chén dưa muối thôi là sao, không cho thì thôi, đừng làm nhục người ta! 】

【 Chỉ ăn chừng này đồ, chiều làm nhiệm vụ kiểu gì? 】

【 Ban đầu tôi tưởng fan Thẩm Mang Nhạc là kiểu nuông chiều idol vô lý, giờ thì tôi thấy mình sai rồi. Là fan chương trình, tôi có trách nhiệm nói rõ: được ăn một món chay khi về bét là tổ tiết mục đã phá lệ đặc cách rồi đó! 】

【 Đúng vậy, trước đây ai về cuối cùng chỉ được ăn mỗi bát cơm trắng, may lắm mới có thêm một quả dưa leo chua. 】

【 Thật đấy, lúc họ bê món chay đó lên tôi còn sững cả người, vì trước kia khách mời chẳng được đối đãi tốt như vậy đâu. 】

【 Mọi người nhìn xem món chay kia và món chay của tổ đứng nhì là cùng một món, hơn nữa còn chỉ có một nửa, có khi nào là tổ tiết mục tạm thời chia cho không? 】

Đừng nói nữa, đúng là đừng nói – vì một khi đã nói, ai nấy đều cảm thấy…

Hình như đúng thật!

Fan Triệu Tòng Phỉ cũng chết lặng, có người thậm chí lén đi điều tra chế độ đồ ăn cho khách mời của tổ tiết mục.

Và kết quả – hoàn toàn khớp với lời fan chương trình nói!

Ai về cuối thật sự chỉ có một bát cơm trắng, vận may lắm mới được thêm quả dưa leo.

Hầu hết lúc đó, đến cả dưa leo cũng không có. Khách mời chỉ có thể chủ động tạo hiệu ứng chương trình, đi nịnh nọt người khác – từ MC đến khách mời khác hay tổ tiết mục – để xin đồ ăn.

Vốn dĩ, đây chính là một phần hiệu ứng tổng nghệ của chương trình, ai làm tốt sẽ được nhiều thời lượng lên sóng và phần biểu hiện nổi bật.

Giờ mà Triệu Tòng Phỉ còn oán trách, thì thực sự hết vui nổi rồi.

Bầu không khí tại hiện trường trở nên lúng túng, Thẩm Mang Nhạc chủ động nói: “Dù sao ba người chúng tôi cũng ăn không hết năm món này, hay là cùng ăn luôn đi?”

Nữ MC và Tưởng Chiêu cũng đang do dự có nên mở miệng không.

Vì nếu họ nói ra câu này thì chương trình sẽ mất đi điểm thú vị vốn có, nhưng nếu không ai nói gì thì chương trình lại khó mà tiếp tục.

Lúc Thẩm Mang Nhạc vừa mở lời, họ như tìm được đồng minh, lập tức tiếp lời: “Phải đó…”

Triệu Tòng Phỉ gần như là cười lạnh: “Tôi không cần.”

Hai MC: Thảo nào!

Thẩm Mang Nhạc bị từ chối, nhưng hoàn toàn không tỏ ra bối rối, chỉ nhìn Triệu Tòng Phỉ như đang nhìn một đứa trẻ vô cớ gây sự: “Vậy cũng được, chúng tôi ăn trước, tôi đói rồi.”

Hắn để đề phòng, còn cẩn thận bổ sung một câu: “Tôi đã mời cậu rồi đó nhé, đừng lát nữa lại bảo tôi để cậu ăn đồ thừa.”

Phòng trường hợp Triệu Tòng Phỉ quay ra trả đũa!

Triệu Tòng Phỉ: “…………”

Triệu Tòng Phỉ gần như hét lên: “Ai thèm ăn đồ thừa của cậu chứ!”

Thẩm Mang Nhạc lại “à” một tiếng, rồi nói: “Chúng tôi ăn trước nhé, anh cũng tranh thủ ăn đi, không thì chiều đói đấy. Chiều còn phải làm nhiệm vụ, không ăn no thì không có sức làm đâu.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play