Qua một lúc lâu, La Thành Phi cuối cùng cũng nguôi ngoai phần nào sau chuyện của cha mình. Qua cuộc đối thoại giữa Lục Thính An và Cố Ứng Châu, anh ta cũng nắm bắt được một số thông tin.
Nhìn căn phòng đối diện qua khe hở hẹp, anh ta vừa xấu hổ vừa khó chấp nhận: “Nói như vậy, là người hộ lý ở phòng ngủ phụ đã giết cha tôi? Chỉ vì chuyện nhìn trộm sao...”
Lục Thính An nhíu mày liếc anh ta một cái: “Nhìn trộm không phải chuyện nhỏ, là vi phạm pháp luật.”
Phùng Tư Nguyệt không hề có ý đồ gì với La Thuận. Năm đó cô vì muốn kiếm thêm chút tiền, để có thể nhanh chóng đạt được tự do tài chính mới chọn tin tưởng Chu Ái Văn, đến khu chung cư Tân Hòa này, một nơi cách xa bệnh viện trung tâm như vậy. Cô cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, dù tính cách nội tâm tự ti, có khiếm khuyết, cũng không phải là lý do để cô bị một người đàn ông năm mươi mấy tuổi nhìn trộm.
Thử tưởng tượng xem, lúc rảnh rỗi bạn đang làm việc riêng của mình trong phòng, hát hò, ngủ nghỉ, có thể mặc đồ ngủ, cũng có thể vì thói quen mà khỏa thân. Đây vốn là sự riêng tư của bạn, vậy mà trong lúc bạn hoàn toàn không hay biết, phòng bên cạnh lại có một đôi mắt đang quan sát mọi hành động của bạn. Khi nhìn thấy những cảnh tượng khiến gã ta phấn khích, có thể còn nở nụ cười bỉ ổi tự mãn... Chuyện như vậy đủ để khiến bất kỳ ai cũng sụp đổ, không liên quan đến mức độ tổn thất của bản thân.
La Thành Phi rụt đầu lại, giải thích cho lời nói vừa rồi của mình: “Tôi biết ông ấy làm không đúng, nhưng nhìn trộm không phải là lý do ông ấy bị giết.”
Nhìn trộm đúng là không phải, Lục Thính An cũng biết, La Thuận chắc chắn còn làm những chuyện khác với Phùng Tư Nguyệt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play