Lục Thính An dùng chút sức, tờ giấy trên tay liền có thêm vài nếp nhăn.
"Phóng viên Dịch, ông chắc chắn muốn hỏi những câu này sao?" Giọng Lục Thính An rất nhẹ nhàng, không khác mấy so với lúc cậu nói chuyện bình thường. Người không tiếp xúc với cậu lâu một chút căn bản không nhận ra cậu đã không vui, cho nên Dịch Gia Mẫn cũng không hề hay biết gì về cảm xúc của cậu.
Dịch Gia Mẫn đã nắm chặt chiếc bút ghi âm đang ở chế độ chờ trong lòng bàn tay, gật đầu đầy mong đợi: “Sếp Lục, chỉ nhiêu đây thôi!”
Lục Thính An không biết ông ta có tận mắt xem qua tờ giấy này không, cũng không quan tâm, đứng dậy liền đưa tờ giấy đó trả lại: “Nếu đã là do đồ đệ của ông 'cẩn thận' chuẩn bị, vậy thì cứ hỏi đi. Câu nào cũng hỏi, đừng phụ lòng khổ tâm của đồ đệ ông.”
?
Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?
Bọn họ làm phóng viên trước mặt người khác có thể nói năng khoa trương, nhưng hễ đụng phải cảnh sát là lại vô cùng cẩn trọng. Đa số trường hợp là chuẩn bị mười mấy câu hỏi phỏng vấn, được chọn ra hỏi hai câu đã là tốt lắm rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play