Lâu Kí Hồi có vẻ rất hứng thú khi thấy hắn bị dọa đến trông gà hóa cuốc, nhàn nhạt nói: “Ta nghe nói, năm xưa Nghiên Khanh còn ôm mộng chinh chiến chốn khuê phòng, tiếc là thân thể tàn khuyết như kia, khó tránh khỏi tự ti, e là không thể làm thỏa lòng Lạc đại nhân…”
“Đốc chủ! Toàn là lời đồn thôi mà!” Lạc Thức Vi khóc không ra nước mắt: “Đó là người ta khoác lác thổi phồng lên thôi, ngài xem thân thể nhỏ bé của ta có được bao nhiêu sức đâu, xin ngài tha cho thần đi!
Nghiên Khanh còn chưa muốn chết đâu, vẫn còn muốn giữ lấy mạng này để cúc cung tận tụy vì đốc chủ mà!”
Cái mạng này, xem ra cũng suýt bị mấy lời lộng ngôn khi xưa của nguyên thân hại chết. May thay, lần này Lâu Kí Hồi không có ý tiếp tục đùa giỡn hắn, chỉ để hắn ở lại phủ xử lý công vụ.
Trên sập, tấu chương đã chất thành núi.
Lạc Thức Vi mở một quyển ra, chẳng phải là tình hình khẩn cấp từ các địa phương gửi tới, mà là một bản cáo trạng từ triều thần, viết trơn tru dài tận mười trang, khiến hắn không khỏi kinh ngạc, tò mò lật xem tiếp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT