Phòng khách đèn lớn đã tắt, chỉ còn lại một chiếc đèn màu cam nhỏ đặt dưới đất, ánh sáng dịu dàng như rót đầy hơi ấm vào không gian tĩnh mịch.
Lạc Thức Vi ngồi co chân trên sofa, chân trần khép lại, thu mình ở một góc. Cúc áo sơ mi đã bung đến khuy thứ ba, cậu ngửa đầu, cổ trắng như tuyết bị điểm xuyết bởi một vệt máu đỏ rực, chói mắt như nhát cắt thô bạo giữa tĩnh lặng.
Nguyên Diệc Kỳ kẹp miếng bông tẩm cồn bằng ngón tay thon dài, nhẹ nhàng chấm lên vết thương. Thanh âm nghẹn ngào bật ra từ miệng Lạc Thức Vi như phản xạ đau đớn, cổ cậu theo đó run rẩy, đến cả yết hầu nhỏ bé cũng khẽ động.
Bàn tay to của người đàn ông nắm lấy mắt cá chân gầy guộc của cậu, đầu ngón tay mơn man vuốt ve chỗ xương nhô ra như đang thưởng thức. Chốc lát sau, hắn thong thả kéo cả người cậu vào lòng mình, tựa như làm một chuyện nhẹ nhàng đến mức không đáng để nhắc đến.
Lạc Thức Vi bị kéo ngồi lên, hai chân bị giữ đến mức không thể khép lại, để tránh bị ngã khỏi sofa, cậu buộc phải ngả người vào lòng hắn, một tay đặt lên vai rộng của người đàn ông, da đầu tê rần:
“Nguyên cẩu, anh đang giở trò gì đây?!”
“Không phải cậu nói, đã yêu cậu rồi sao?” Nguyên Diệc Kỳ cong môi cười nhàn nhạt, “Tôi mà đã là một đạo diễn thất trách, thì cũng nên hưởng thụ chút phúc lợi của cái danh thất trách này chứ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT