Toàn bộ không gian chỉ còn tiếng cười điên dại của Đái Vi vang vọng khắp bốn bề.
Không biết qua bao lâu, Việt Kiều mới dần dần hoàn hồn lại. Hắn quay đầu nhìn về phía Lạc Thức Vi, cổ họng khẽ động đậy, rồi mở miệng, giọng nói như đang chứng thực, cũng như chẳng dám tin:
“Cậu nói… vụ t·ai n·ạn xe hôm đó… có phải là lúc cậu lần đầu tiên lái xe không?”
Lạc Thức Vi khẽ gật đầu, im lặng. Cậu cụp mắt xuống, không dám nhìn nét mặt của Việt Kiều lúc ấy.
“Cho nên từ lúc đó về sau, cậu không dám lái xe nữa.”
“Vì Nguyên Diệc Kỳ đã cứu cậu, nên cậu bắt đầu dựa vào hắn, ngày nào cũng đi theo sau hắn, đến mức nếu không thấy hắn thì sẽ bất an đến mức phải chui vào góc ngồi co ro.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT