“Việt ca!”
Lạc Thức Vi dùng một tay đẩy Nguyên Diệc Kỳ ra, chẳng buồn để ý đến cơn đau âm ỉ lan khắp tứ chi, vừa lăn vừa bò, chật vật nhào về phía Việt Kiều. Đầu gối mới vừa chống xuống đất đã đau đến tê dại.
“Tê……” Cậu nghiến răng, khẽ rên một tiếng rồi quỳ sụp xuống, ngay sau đó lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
Việt Kiều ôm lấy cậu thật chắc, gương mặt lạnh lẽo như phủ băng sương khiến người khác khó lòng tiếp cận. Hắn đưa tay lên, chậm rãi lau đi vệt máu trên môi Lạc Thức Vi, cố ý xóa sạch dấu vết Nguyên Diệc Kỳ để lại.
Chẳng khác nào bịt tai trộm chuông.
Nguyên Diệc Kỳ bật ra một tiếng “à” khe khẽ, trong đó ẩn giấu sự giễu cợt sâu cay.
“Ca, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.” Lạc Thức Vi ngước mắt lên nhìn người đàn ông có biểu cảm lạnh lẽo âm trầm, gương mặt đầy mong đợi như thể vừa được cứu rỗi, giọng rền rĩ làm nũng: “Ngươi mà còn không tới, ta đã tiêu đời rồi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT