Lạc Thức Vi chỉ thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó đã bị ai đó đẩy mạnh xuống bàn điều khiển trên đài. Nguyên Diệc Kỳ túm lấy cằm cậu, ép buộc cậu phải ngẩng đầu lên bằng một động tác đầy ưu nhã nhưng tàn nhẫn, tay còn lại nhàn nhã rê chuột, phóng to gương mặt của Việt Kiều lên màn hình.
“Nhìn xem, hắn bắt đầu kiệt sức rồi.” Nguyên Diệc Kỳ ghé sát tai cậu, giọng nói dịu nhẹ như làn sương sớm, “Nhưng trong không gian xa lạ và tối tăm như thế kia, người ta rất khó có thể thả lỏng. Hắn chẳng thể ngủ nổi, chỉ có thể nhắm mắt lại, lắng nghe từng nhịp thở của chính mình mà thôi…”
“Bây giờ, tất cả tâm tư của hắn hẳn là đều đặt vào sự an toàn của cậu rồi. Nhưng đến ngày mai, cơn đói sẽ bắt đầu cào xé hắn, kế đó là nỗi hoang mang giữa ranh giới sống còn, bơ vơ trôi dạt trong tuyệt vọng…”
“Cậu còn nhớ không, Nam Nghiên năm đó cũng có một màn như thế. Còn nhớ ta đã dạy cậu thế nào để cảm thụ sự tuyệt vọng ấy không? Giờ cậu chắc đã thấm thía từng bước thay đổi tâm lý của Việt Kiều rồi chứ…”
Lạc Thức Vi không đành lòng nhìn tiếp, quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Nguyên Diệc Kỳ. Lần này, cậu suýt nữa nghiến nát răng sau. Trong đầu loé lên vô số viễn cảnh khiến tên này phải chết không toàn thây. Nhưng rồi cậu chỉ nhếch môi, cười khẩy:
“Nguyên cẩu, hắn mà có mệnh hệ gì… cậu cũng phải chôn cùng.”
Nguyên Diệc Kỳ cười khẽ, đôi mắt ánh lên vẻ si mê khi nhìn thấy ánh máu cuộn trong mắt cậu. Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên khoé mắt cậu, thì thầm như mê sảng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play