Bảy giờ tối, Tống Thanh Thứ bước ra từ thang máy chuyên dụng của khách sạn Mạn Ninh, Ôn Vũ lập tức bảo nhà bếp chuẩn bị mang thức ăn lên sau mười phút. Cô mở cửa phòng, trên mặt là nụ cười vô cùng chuyên nghiệp.
Tống Thanh Thứ bước vào, liếc nhìn cô một cái, hơi giơ tay lên.
Ôn Vũ trong lòng: “…”
Tên nhóc nghèo rớt giờ đúng là bạo thật đấy.
Dù trong lòng thì đang thầm mắng chửi, nhưng Ôn Vũ vẫn bước tới, kiễng chân lên, ngón tay trắng trẻo thon dài đặt lên cà vạt màu xanh đậm, cởi ra. Sau đó cô giúp Tống Thanh Thứ cởi áo vest, ôm vào lòng, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Anh Tống, bồn tắm đã được chuẩn bị sẵn, bữa tối sẽ được dọn lên sau khi anh tắm xong.”
“Ừm.” Tống Thanh Thứ khẽ đáp một tiếng rồi đi vào phòng ngủ chính.
Người đàn ông thay đồ rồi bước vào phòng tắm, Ôn Vũ thì đem quần áo hôm nay của anh để vào túi, mang xuống bộ phận giặt ủi của khách sạn.
Quay lại phòng tổng thống, Ôn Vũ liếc nhìn thời gian, Tống Thanh Thứ chắc sắp tắm xong rồi. Nghe thấy âm thanh vọng ra từ phòng tắm, cô liền gọi nhà bếp mang đồ ăn lên, tự mình bày biện món ăn.
Tống Thanh Thứ từ phòng tắm bước ra, trên người là chiếc áo choàng tắm màu đen, tôn lên làn da trắng lạnh lẽo, cánh tay thả lỏng tự nhiên mà đường gân xanh uốn lượn rõ ràng.
Mái tóc đen còn ướt, đuôi tóc nhỏ giọt nước.
Tóc mái rũ xuống trán, chân tóc hơi xù lên, anh nhìn về phía phòng ăn, thấy cô hôm nay mặc một bộ vest trắng, quay lưng về phía anh, khi đứng thì chân trái thả lỏng, một tay chống lên bàn ăn.
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Ôn Vũ đứng thẳng người, sau đó từ từ lùi sang một bên.
Thấy Tống Thanh Thứ bước đến, Ôn Vũ lập tức nở nụ cười xã giao: “Anh Tống, mời dùng bữa tối.”
Tống Thanh Thứ ăn uống rất lịch sự, lúc ăn lại im lặng, vô cùng chuyên chú, điểm này Ôn Vũ vốn đã biết từ trước. Thời gian chờ đợi trôi qua khá lâu, cô không nhịn được mà quan sát gương mặt nghiêng lạnh lùng của anh, những ngón tay cầm đũa căng chặt và gân xanh nổi rõ.
Khi anh ăn xong, Ôn Vũ bước tới thu dọn bát đĩa, rót cho anh một ly sữa chua xoài, không hiểu sao anh lại thích thứ này đến vậy.
Cô đẩy xe thức ăn ra ngoài.
Tống Thanh Thứ lau khóe miệng, ngẩng đầu, ánh mắt đen thẳm lạnh lùng rơi lên bóng lưng của cô.
Trong mắt anh dần dần phủ một tầng thâm ý sâu xa.
Năm xưa, cô thiếu nữ từng bao quanh lấy anh từ bốn phương tám hướng, tình cảm đến dữ dội nhưng cũng tan biến như cơn gió. Thiên kim nhà thị trưởng, xuất thân cao quý, cùng vài người bạn thân cá cược, anh chỉ là một “học sinh nghèo” bị chọn ra trong trò chơi ấy.
Vậy mà anh lại không kiềm chế được, tham lam, yêu thích cô gái ấy, thiên kim của nhà thị trưởng.
Người đàn ông cầm ly thủy tinh, đứng trước khung cửa sổ sát đất, nhìn xuống đêm tối Yến Thành.
Tầm mắt anh dừng lại ở tòa nhà biểu tượng mới của thành phố, bảng hiệu neon khổng lồ với chữ “SY” lập lòe ánh sáng, tòa cao ốc 66 tầng sừng sững giữa đêm hoa lệ.
Tống Thanh Thứ đến giờ vẫn còn nhớ rõ, khi đó anh mang theo một hộp sữa chua xoài đến phòng đàn nơi Ôn Vũ thường luyện piano. Anh không tìm thấy cô, nhưng lại nghe được giọng nói của Lê Uyển Chước và Cố Thiên Nhiên, những thiên kim của các gia đình giàu có đang trò chuyện.
Anh không cố ý nghe lén, nhưng những lời nói sau đó khiến anh như bị đóng đinh tại chỗ.
“Ôn Vũ hình như vẫn chưa chia tay với cái tên học sinh nghèo đó nhỉ? Đã một tháng rồi, chẳng lẽ thật sự thích cậu ta rồi à?”
“Còn không phải tại cậu à Cố Thiến Nhiên, bình thường đang yên đang lành tự nhiên bày ra cá cược. Cậu cũng phải nhìn lại xem Ôn Vũ là ai, chọc giận cậu ta, dự án này của công ty bố cậu chắc gì đã được phê duyệt.”
“Tại tớ cái gì chứ, chẳng lẽ các cậu thật sự muốn làm bạn với Ôn Vũ à? Tớ chỉ là nhìn không thuận mắt cái vẻ kiêu căng nhà giàu của cậu ta thôi. Dựa vào đâu mà Lục Gia Thiệu với Tưởng Dương đều theo đuổi cô ta chứ, chẳng phải chỉ là đầu thai tốt hơn người ta sao?”
“Cô ta là thiên kim nhà thị trưởng mà, để cô ta theo đuổi một học sinh nghèo, thế mới thú vị. Với lại, lúc dùng khích tướng đâu phải mình tớ, chẳng phải tụi mình ai cũng muốn xem trò cười của Ôn Vũ sao? Cùng lắm là mất một cái túi hàng hiệu phiên bản giới hạn thôi, sao lại chỉ đổ lỗi cho tớ được.”
“Cái thằng học sinh nghèo đó đúng là ngu thật, còn tưởng thiên kim nhà thị trưởng sẽ thích nó à? Mấy người có biết sinh nhật của Ôn Vũ, Tống Thanh Thứ tặng cô ta cái gì không? Một cái vòng tay bằng gỗ đó, cười chết mất…”
“Ha ha ha, mấy người đừng nói nữa, cái quần jean của cậu ta hình như còn bị phai màu ấy, thứ Bảy tuần trước Ôn Vũ mặc váy trắng đi chơi công viên với cậu ta, gấu váy bị phai xanh luôn rồi…”
“Một thiên kim nhà thị trưởng mà phải chịu cảnh đó, đúng là mất mặt. Nhưng mà theo đuổi thì cũng theo rồi, rầm rộ như vậy, mà nếu đột nhiên chia tay, cái thằng học sinh nghèo đó có khi chịu không nổi, gây ra vụ việc xã hội gì cũng nên!”
“Lê Uyển Chước, cậu giả tạo thật đấy, rốt cuộc là muốn xem trò vui hay là thật lòng lo cho Ôn Vũ vậy?”
“Tớ còn thấy Ôn Vũ đem sữa chua xoài mà Tống Thanh Thứ đưa, cho chó hoang ăn đấy. Cậu ta ăn bánh bao năm hào, mà còn mua sữa chua mười lăm tệ một hộp cho đại tiểu thư.”
“Mười lăm tệ cũng dám tặng người ta, chó corgi nhà Ôn Vũ ăn còn dùng bát Hermes cơ mà.”
*15 tệ ~ 51k - 55k
“Học giỏi thì sao chứ, đứng nhất toàn khối thì đã làm sao, học đến mức đầu óc ngốc nghếch, còn thật sự tưởng là Ôn Vũ thích cậu ta à? Mẹ của cậu ta hình như còn làm lao công ngoài cổng trường, tớ tận mắt thấy đấy…”
“Nếu thật sự gây ra sự việc xã hội gì đó, tớ lại muốn xem trò vui ấy…”
Thiếu niên đứng trước cửa, nghe tiếng cười nhạo vang vọng bên trong.
Lưng gầy guộc của cậu như đang gánh cả một ngọn núi lớn, cúi đầu nhìn đôi giày thể thao trắng đã ngả màu vàng, bung keo. Bàn tay cậu siết chặt hộp sữa chua xoài, siết đến mức hộp biến dạng.
Cậu cúi mắt xuống, nhưng vẫn không thể che giấu khóe mắt đỏ hoe.
Cậu trở về lớp học một cách máy móc và yếu ớt, vừa ngồi xuống, Tống Thanh Thứ lấy đề ra định luyện đề, trong đầu lại vang vọng những lời nói của đám người kia. Cậu hít sâu một hơi, cảm thấy có một cây gai chắn ngang lồng ngực, siết chặt lấy bút đen nhưng cũng chỉ vô vọng để lại một mảng lộn xộn trên giấy.
Không thể dứt ra, lại từng tấc từng tấc quấn chặt lấy tim.
Mọi lời mỉa mai và giễu cợt như đang siết chặt trái tim cậu. Cậu thở hổn hển, nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại.
“Tống Thanh Thứ, vừa nãy cậu đi đâu vậy?”
Một giọng nói lanh lảnh vang lên.
Ôn Vũ bước tới, cầm hộp sữa chua xoài trên bàn: “Cậu tự ăn à? Không phải mua cho tớ sao? Cái này phải để lạnh mới ngon đó. Tống Thanh Thứ, tớ gọi điện cho cậu sao không bắt máy?”
Cô hút sữa chua, nhai mấy miếng trái cây bên trong, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn thẳng vào cậu.
Thiếu niên không trả lời.
Cậu ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi lại chậm rãi cúi đầu, tiếp tục làm bài.
Ôn Vũ nói vài câu nhưng cậu vẫn không trả lời, tức đến mức cô đấm một cái lên vai cậu, ngược lại lại bị đụng trúng khung xương gầy gò sắc nhọn, đau đến mức hít một hơi, rồi hậm hực nói: “Tớ không thèm để ý đến cậu nữa!”
Ngày hôm đó, trong mắt Ôn Vũ, Tống Thanh Thứ trở nên rất kỳ lạ, lạnh lùng, xa cách. Từ sau khi tan học, đến hôm sau rồi hôm sau nữa, cậu đều dửng dưng như thế, dường như đã quay trở lại dáng vẻ khi mới chuyển vào lớp.
Cậu ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp, một chỗ ngồi đơn lẻ.
Ai nói rằng những học sinh ngồi bàn đơn đều là những đứa không lo học hành? Ở trường cấp 3 số 13 này, nơi đầy rẫy những cậu ấm cô chiêu thì cái chỗ ngồi đó lại thuộc về một cậu thiếu niên có tính cách cô lập, lạnh nhạt, và cũng là người đứng đầu toàn khối.
Cậu vẫn giống như trước kia, luôn lẻ loi một mình.
Và vào khoảnh khắc này.
“Tống Thanh Thứ — sao anh không bật đèn hả!!”
Cùng với tiếng cửa mở, giọng hét bất ngờ của cô gái vang lên, như thể hai âm thanh từ hai dòng thời gian khác nhau giao thoa, hòa quyện với nhau.
Người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất khẽ sững người, năm ngón tay cầm ly thủy tinh từ từ siết chặt.
Ôn Vũ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy căn phòng tối đen như mực.
Cô giật nảy mình, còn tưởng hệ thống điện của phòng tổng thống bị cúp.
Chuyện này đúng là không nhỏ chút nào.
Lờ mờ có thể thấy Tống Thanh Thứ đang đứng trước cửa sổ sát đất, dáng người cao gầy, chỉ nhìn thấy bàn tay trắng lạnh cầm ly thủy tinh phản chiếu ánh sáng.
Ngay sau đó, đèn bật sáng như ban ngày.
Ôn Vũ vừa nãy vì quá hoảng hốt nên mới gọi thẳng tên anh ta, theo quy định, cô làm trong ngành dịch vụ và đã qua đào tạo chuyên nghiệp của khách sạn, đối với những vị khách quý như vậy thì không được phép gọi thẳng tên. Nhưng khi nãy bị bóng tối trong phòng làm cho giật mình, giờ liếc nhìn anh một cái, cô khẽ ho một tiếng, lập tức nở một nụ cười tiêu chuẩn lộ tám chiếc răng: “Anh Tống, anh còn cần gì nữa không?”
Nếu không còn gì thì cô muốn về nghỉ ngơi sớm một chút.
Mệt cả ngày rồi, đầu gối đau muốn chết.
Ôn Vũ chẳng còn muốn giả vờ gì nữa.
Tống Thanh Thứ nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen láy, “Những thứ tôi cần, cô đều có thể cho tôi sao?”