Chương 237: Chúng Ta Là Người Một Nhà
Chung Kiến Quốc: "Thái nhiều khoai tây sợi như vậy hoàn toàn là dựa vào một mình mẹ con làm, sẽ rất mệt mỏi. Chung Đại Oa, con muốn để mẹ con mệt mỏi sinh bệnh sao?"
Ba nó thế mà lại dùng câu nó đã nói để nói lại nó? Chung Đại Oa suýt nữa nghẹn: "Vậy, vậy ngày mai không ăn khoai tây thái sợi nữa, ăn canh rong biển xương heo là được."
"Qua hai ngày nữa là đến Tết." Tống Chiêu Đệ nói, "Ngày mai hấp màn thầu và bánh bao. Đúng rồi, Chung Kiến Quốc, anh lại đi mua thêm hai con vịt nữa nhé. Không có vịt thì mua một con ngỗng cũng được, hôm 30 Tết, nhà chúng ta sẽ ăn ngỗng lớn hầm nồi sắt."
Tự Lập nuốt khoai tây trong miệng xuống, do dự một hồi lâu nhưng nó vẫn cảm thấy là phải nói: "Dì à, đến Tết con ăn cái gì đều được."
Tống Chiêu Đệ ngốc một chút, khi cô hiểu được thằng bé muốn nói gì thì buồn cười: "Con sẽ không cho là dì kêu chú con đi mua ngỗng, là bởi vì con và Cánh Sinh đến nhà dì đấy chứ? Mới không phải đâu. Tết năm ngoái, nhà dì cũng đã thịt hai con vịt để ăn. Năm nay không có giết là bởi vì gà trống và vịt đều còn nhỏ, không thể làm thịt ăn được."
"Đúng vậy." Chung Đại Oa gật đầu liên tục, "Mẹ tớ làm vịt kho vô cùng ngon đó." Nói xong, phát hiện Tự Lập gặm màn thầu mà không thấy gắp thức ăn liền hỏi, "Cậu không thích ăn khoai tây sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT