Nghe câu hỏi của Tiêu Dung, Khuất Vân Diệt lạnh nhạt đáp: “Tự nhiên là giết sạch, để an ủi linh hồn bách tính Ích Châu nơi cửu tuyền.”
Tiêu Dung vốn liệu định Khuất Vân Diệt sẽ nói vậy, nhưng vẫn không khỏi thở dài, đau xót lắc đầu: “Vạn lần không thể a!”
Khuất Vân Diệt lập tức quay phắt lại nhìn y, ánh mắt ấy chẳng giống nghi hoặc, mà như đang nói: “Ngươi nói không thể là không thể sao?”
Tiêu Dung đáp: “Lời của Dư tiên sinh trước kia, tuy có phần cực đoan nhưng cũng không hoàn toàn sai. Biến loạn ở Ích Châu không thể quy trách lên đầu đại vương. Nhưng khi xưa, đại vương dùng sát để trị sát, lại không triệt để tận diệt, mới để lại mầm họa, khiến kẻ hữu tâm lợi dụng.”
Khuất Vân Diệt nhướn mày: “Vậy nếu lần này ta giết sạch, chẳng phải là xong sao?”
Tiêu Dung khẽ thở dài: “... Nói thì dễ, làm mới khó. Đất Ba Thục hiểm trở, đám thổ dân bản địa một khi lẩn trốn vào trong đó, người ngoài nào còn tìm được tung tích bọn chúng nữa.”
Khuất Vân Diệt nhắc đến đám người ấy liền lộ vẻ khinh miệt: “Chúng cũng xứng là thổ dân bản địa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play