Khi Thẩm Phất Y đang hái thuốc, nàng liền cảm nhận được vài tên nam nhân có ý đồ xấu vẫn luôn lảng vảng ở gần đó.
Mấy tên này mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt dính đầy tà ý, thấy nàng dường như chẳng phát hiện gì, chỉ lặng lẽ đi đến ngồi nghỉ trên một phiến đá lớn bên bờ sông.
Sóng nước xanh biếc phản chiếu ánh hồng nhàn nhạt, từng gợn sóng lăn tăn vẽ lên hình ảnh thiếu nữ với gương mặt xinh đẹp mà lãnh đạm, như một bức tranh u sầu.
Dựa vào những mảnh ký ức rời rạc, Thẩm Phất Y đại khái nhận ra, mấy tên côn đồ sau lưng kia là đệ tử của Thanh Phong Môn – môn phái hạng bét trong Tu Chân giới.
Về lý do vì sao chúng cứ bám theo nàng mãi... thì là do nguyên chủ – thân xác nàng đang mượn – từng sai khiến bọn chúng đi đe dọa Dung Sương Sương.
Kết quả, mấy tên này bị đánh cho đến mức tè ra quần, cuối cùng bị tra ra đứng sau là Thẩm Phất Y. Sau sự kiện mất mặt đó, nàng cũng bị người trong lòng mất hết tín nhiệm. Mấy tên côn đồ vẫn luôn không phục, cứ muốn từ nàng mà "đòi lại tí gì đó".
Thẩm Phất Y cũng không biết chúng lại có thể kiên nhẫn quanh quẩn ở vùng này lâu đến thế, chỉ chờ nàng lạc đàn và lần này, đúng thật bị chúng bắt trúng cơ hội.
Là một “bình hoa” phế vật, thứ duy nhất nàng có thể khiến chúng nổi lòng tham cũng chỉ là nhan sắc này mà thôi. Đây đúng là màn "nghiệp quật" hoàn hảo dành cho vai ác độc nữ phụ.
Chạy? Không thể chạy thoát.
Thẩm Phất Y không hề hoảng loạn, mà nhắm mắt lại, kiểm tra đan điền của mình. Trong thức hải, nàng nhìn thấy linh căn của bản thân, một luồng ánh sáng xanh băng xinh đẹp mê người. Đáng tiếc, linh căn ấy bên ngoài đầy những vết rách to nhỏ, từng mảnh đang rơi rụng như lớp sơn bong tróc trên bức tường cũ, thê thảm không nỡ nhìn.
Linh căn đã lung lay sắp đổ, nếu cứ tiếp tục thế này, không chỉ là chuyện có tu luyện được hay không mà là nàng sẽ chết.
Sau một hồi phân tích tình cảnh, Thẩm Phất Y phát hiện: Không sống được lâu. Không đánh lại đám côn đồ kia
Đưa lưng về phía bọn chúng đang dần tiếp cận, nàng thở dài, càng thêm xác định bản thân thật sự xuyên vào vai ác độc nữ phụ bị định sẵn kết cục bi thảm.
Chạy không được, thì còn làm gì được nữa?
Đương nhiên là: nằm im chịu trận.
Phế vật bình hoa Thẩm -bãi lạn- Phất Y ngay sau đó liền bị mấy tên nam nhân vây quanh.
Tên áo tím đi đầu tiến lên, cúi người cười khặc khặc: “Thẩm sư muội, huynh đệ chúng ta vì muội mà chịu bao nhiêu khổ sở. Chỉ vài viên linh thạch mà muốn xua đuổi tụi ta à? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”
“Phải đó, muội đá một cước vào lòng ta, đến giờ vẫn còn đau đây này. Không định đền cho ca ca chút gì à?”
Cả bọn cười khả ố, vòng vây thu hẹp lại, một tên tiện tay khoác vai thiếu nữ áo phấn bé nhỏ, giọng nói dâm tà: “Muội bồi các ca ca một đêm, sau này các ca ca sẽ che chở muội, thế nào?”
Lời còn chưa dứt, thân thể thiếu nữ đột nhiên như búp bê hơi xì hết khí “phụt” một tiếng, xẹp xuống, khiến cả đám sững sờ.
Nhìn kỹ lại, nơi phiến đá vừa rồi nào còn bóng dáng Thẩm Phất Y? Chỉ còn lại một tờ phù chú vẽ chú văn phức tạp hình người: “Là phù thế thuật!”
Tờ phù đó linh lực cường đại, rõ ràng không phải do Thẩm Phất Y tự viết ra.
Vậy mà nàng lại trốn thoát được...
Tên áo tím nghiến răng bóp nát tờ phù: “Yên tâm đi... nàng còn sẽ quay lại nơi này!”
Lần sau, hắn sẽ không nương tay như hôm nay nữa.
Sự thật chứng minh: tu tiên ở thế giới này tuyệt đối không thể tùy tiện nhảy! Vừa thả ra phù thế thân, Thẩm Phất Y nhảy vào hồ Bích Hà, liền lập tức cảm nhận được một luồng áp lực đáng sợ dưới đáy nước, suýt nữa tưởng mình vừa rơi xuống biển sâu hai vạn dặm!
Hơn nữa, suốt quãng đường chìm xuống, như thể có vô số mũi băng nhọn đang cào rách xương cốt của nàng. Nếu không phải kiếp trước nàng từng học bơi từ nhỏ, xuống nước còn linh hoạt như cá, thì hôm nay chắc chắn đã tiêu đời trong này rồi!
Nhưng chưa kịp suy nghĩ về sự kỳ lạ dưới nước, Thẩm Phất Y vừa bò lên bờ thì đã phát hiện ra nàng làm rớt mất cây Phục Nguyên Thảo cao giai đầu tiên mà mình tốn hơn nửa năm mới tìm được!
Phục Nguyên Thảo là linh thảo cực kỳ quan trọng để chữa trị linh căn. Phải thu đủ 99 cây mới luyện được một viên Phục Nguyên Đan. Mà cây vừa nãy là cây đầu tiên nàng tìm được sau hơn nửa năm cắm đầu cắm cổ tìm kiếm!
Giống như chơi game nửa năm mới hoàn thành được 1/99 nhiệm vụ, vậy mà bây giờ, về lại 0/99!? Thẩm Phất Y nhìn bàn tay trống rỗng của mình, vẻ mặt bình tĩnh lập tức rạn nứt.
Nàng vốn luôn A Q tinh thần tự nhủ “cá mặn không xoay người cũng chẳng sao”, nhưng lần này nàng chịu không nổi nữa rồi!
Không. Không phải là không nổi một chút đâu.
Thẩm Phất Y: @%*! (nội tâm gào thét thô tục)
Xuyên tới đây vốn chỉ định làm một bình hoa nằm chơi bãi lạn, mà bây giờ Thẩm Phất Y chỉ muốn phi thăng tại chỗ, hóa thân thành đại lão mãn cấp, rồi quay về tân thủ thôn đập nát đầu tụi nó! Có lẽ ông trời thật sự nghe được tiếng gào thét trong lòng nàng.
Ngay lúc nàng vừa run rẩy vừa lết lên bờ, chân bước vào một khu vực kỳ lạ, một cảm giác tươi mát bỗng trào dâng trong đầu. Thẩm Phất Y đứng sững tại chỗ. Nàng xắn tay áo lên, cúi đầu nhìn cánh tay tím tái vì lạnh, lông tơ dựng đứng cả lên.
Loại cảm giác này phải diễn tả thế nào nhỉ? Giống như đang trong mùa hè ngột ngạt sắp say nắng, đột nhiên có một làn gió mát từ đỉnh đầu thổi xuống, mát đến tận xương. Tất cả cái lạnh từ dưới nước mang lên, sự khó chịu, đau nhức biến mất không dấu vết.
Thẩm Phất Y ngây người, trong đầu thoáng hiện lên tin đồn: “Thanh Duy tổ sư từng ngã xuống ở nơi này...”
Chuyện sau núi từng xảy ra gì, đa phần không ai biết rõ. Bởi vì hơn nửa tháng nay, các đệ tử Thanh Duy Tông đều đang căng thẳng ra vào Phần Liệt Cốc, tìm tung tích của Thanh Duy tổ sư.
Từ ngàn năm trước, sau trận đại kiếp giữa trời đất khiến thần-ma-người đều diệt vong, tu chân giới sụp đổ, linh khí tán loạn, không còn ai tu luyện.
Cho đến ba ngàn năm trước, linh khí sống lại, Thanh Duy tổ sư là người đầu tiên thức tỉnh linh thức, tìm kiếm người có linh căn, khai sáng lại tu chân giới — sáng lập Thanh Duy Tông. Hắn là người gần nhất đến cảnh giới thành tiên trong lịch sử tu chân giới.
Nhưng chỉ mấy tháng trước, hắn lại chết dưới tay một ma vật đến từ Thần Di Châu, tên ma vật đó chính là: Bạc Ý Khanh.
Bạc Ý Khanh, nghe đồn, có huyết mạch của Thần Quân Thanh Long, từng là linh vật cao quý, được cung phụng như thần. Nhưng 500 năm trước, hắn điên cuồng cắn nuốt một giao long đang độ kiếp trong Thanh Duy Tông, khiến thiên lôi giáng xuống nhưng hắn không chết, mà biến thành hình người.
Đó là lần đầu tiên Bạc Ý Khanh khiến tu chân giới rúng động. Không những các môn phái không dám truy cứu, ngược lại còn cẩn thận dâng Thần Di Châu cho hắn, mong hắn đừng làm loạn nữa.
Thần Di Châu là di tích thần – ma, nơi đó ma chướng đầy trời, người thường bước vào sẽ bị ăn mòn cả linh hồn. Vậy mà hắn sống sót ở đó 500 năm. Và lần xuất hiện gần đây nhất, hắn ra tay giết chết Thanh Duy tổ sư — một kẻ từng suýt thành tiên.
Thẩm Phất Y từng nghĩ: “Người này chắc chắn hoặc là nam chính, hoặc là boss cuối.” Nghịch thiên đến mức không thể tin được. Giờ đây, cảm giác linh khí đang dâng trào xung quanh không phải ảo giác.
Loại linh khí này, chỉ có khi một đại năng trọng thương hoặc thân thể vẫn còn hiện thế.
Người khác tìm cả tháng không ra, nàng lại đụng trúng chẳng khác gì vai chính rơi xuống vách núi rồi nhặt được bí kíp tuyệt thế! Thẩm Phất Y bỗng có cảm giác: mình có thể không còn là pháo hôi nữa, mà là đang trúng số độc đắc.
Theo luồng linh khí mát lạnh này, nàng lần tới một huyệt động đen kịt. Đây hẳn là nơi vị đại năng kia... trút hơi thở cuối cùng? Tự động mang theo tâm thế gặp “kỳ tích dưới đáy cốc”, Thẩm Phất Y bước vào, và thấy...
Trên giường đá trong động, có một nam nhân.
Thẩm Phất Y: … Là Thanh Duy tổ sư!?
Ánh sáng chiếu vào từ khe đá, rọi lên thân người nam nhân mặc áo choàng đen, hoàn toàn khác với kiểu phục sức màu lam tượng trưng cho Thanh Duy Tông.
Phân tích lý trí của Thẩm Phất Y: Mặc đồ đen là vì... đỡ dơ? Tổ sư gia rất chú trọng vệ sinh? Sau đó, nàng phát hiện: Người kia chẳng những không già, da trắng mịn, không một nếp nhăn, mí mắt cong, lông mi dày, mũi cao, môi đỏ. Cả người như một vương tử đang ngủ, chỉ thiếu người đến... hôn tỉnh.
Thẩm Phất Y: “……?” Tổ sư gia của bọn họ... ba ngàn năm tuổi mà lại đẹp trai như thiếu niên 17-18 tuổi!?
Rất nhanh, não nàng đã tự bổ ra hàng loạt kịch bản tiên hiệp – nơi các lão tổ sống vạn năm vẫn đẹp hơn cả minh tinh. Ừ, chênh lệch có chút lớn, nhưng không phải không chấp nhận được. Từ hình tượng lão già tóc bạc, gù lưng, răng rụng… biến thành mỹ nam thiếu niên “debut” từ huyệt động – cũng không có gì to tát.
Thẩm Phất Y nghiêng đầu, hít sâu. Dù đẹp đến đâu, cũng không thể YY tùy tiện. Dù sao đây là tổ sư! Quan trọng hơn là — nàng cảm thấy, sau khi rời khỏi đây, rất có thể nàng sẽ trở thành cường giả tu chân cấp khủng bố!
Không chần chừ, Thẩm Phất Y lập tức móc ra một cuốn quyển trục rách rưới từng mua ở chỗ bán đồ cũ với giá... hai viên linh thạch. Ngón tay nàng run rẩy mở ra: “Hút như thế nào!? Làm sao hút!? Ta không biết hút linh khí a! Ta chỉ là một con phế sài mà thôi!!!”