Chương 10: Dược thần chi chung
Thư Điềm Điềm bị Nguyên Kính Chi đánh vào đan điền, chân khí chấn động dữ dội, lại thêm kiếm khí lan tràn khắp nơi, khiến nàng đau đến không chịu nổi, trong lúc mơ hồ liền chìm vào giấc mộng nặng nề.
Trong mộng, nàng trở về thời điểm đầu tiên bị đưa đến Thiên Cơ Tông.
Khi ấy, Thư Điềm Điềm còn nhỏ, là do một tay Xích Tiêu tiên quân nuôi lớn. Lúc còn chưa biết gọi “nương”, đã biết gọi “sư tôn”. Mỗi lần làm mất chuông nhỏ khóc thút thít, đều là sư tôn dỗ dành; nét chữ xiêu vẹo cũng là sư tôn cầm tay dạy viết từng nét một… Sau đó, bé con mồ côi ấy được kiểm tra phát hiện có Thiên Mộc linh căn. Tuy rằng Xích Tiêu tiên quân là kiếm tu, nhưng chỉ vì tiểu đồ đệ khóc lóc muốn học y đạo, liền thuận theo để nàng tu luyện con đường y tu. Có thể nói đời này của nàng, kỳ thực cũng không phải chịu nhiều khổ cực.
Vì bản thân là kiếm tu, Xích Tiêu chỉ có thể dạy nàng những điều nhập môn. Khi chính thức học y thuật, hắn liền giao nàng cho sư thúc ở dược đường. Nhưng hắn vẫn không ngừng tìm đan phương, bí tịch quý giá, chất đầy động phủ của nàng. Dù đã biết cốt truyện về sau, Thư Điềm Điềm vẫn phải thừa nhận, lúc ban đầu, sư tôn thực sự là một trưởng bối rất tốt.
Đời này của Thư Điềm Điềm cũng có chút ngốc nghếch. Hễ có người mở miệng nhờ giúp, nàng đều không nỡ từ chối; ai than nghèo thiếu linh thạch, nàng liền không thu tiền. Trong khi tiểu hài nhi khác còn mải chơi, nàng lại mỗi ngày vùi đầu luyện đan, chẳng biết mỏi mệt.
Có người lén sau lưng bàn tán, nói tiểu sư muội hình như hơi ngốc. Nhưng mỗi lần Xích Tiêu nghe được, đều phạt người đó quỳ ở hình đường. Về sau, tiểu cô nương ấy trở thành thiên tài y tu, không còn ai gọi nàng ngốc nữa, mà đổi sang gọi là “y si”.
Chỉ là… Không rõ bắt đầu từ khi nào, sư tôn dần dần trở nên xa cách nàng. Ban đầu là thường xuyên bế quan, sau đó thì giao hẳn nàng cho dược đường, rồi lại rời tông môn du ngoạn tứ phương.
Thư Điềm Điềm quả thực có chút ngốc. Nàng đối với sư tôn không chỉ có tình nghĩa sư đồ, mà còn mang theo một chút tình cảm sâu sắc khó nói thành lời. Nhưng những tình cảm ấy cụ thể là gì, thì lại chẳng phân rõ được. Chỉ biết mỗi lần nhận được thư hồi âm, nàng lại líu ríu dặn hắn mau sớm trở về, chẳng khác nào một tiểu cô nương chờ người thân xa nhà.
Đời này, nàng thật sự xem sư tôn như phụ mẫu của mình.
Dù hiện giờ là Thư Điềm Điềm bản tôn đã sống lại, đã biết về cái kết cẩu huyết tương lai của Xích Tiêu, nhưng cũng không thể phủ nhận—trước đó, Xích Tiêu thực sự là một vị sư phụ rất xứng chức.
Cả hai đời Thư Điềm Điềm đều không có duyên với cha mẹ, nếu nói không có chút cảm tình với Xích Tiêu, thì đó rõ là nói dối.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nàng lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Theo như nội dung trong tiểu thuyết, Xích Tiêu bắt đầu xa cách nàng là vì phát hiện bản thân có tình cảm không nên với đồ đệ, thế nên mới lựa chọn rời đi, vân du khắp nơi. Nhưng nếu tính lại thời gian, thì Xích Tiêu bắt đầu lạnh nhạt với nàng là sau khi nàng mười tuổi.
Nếu thật sự vì tình cảm… Thư Điềm Điềm nghĩ thầm, sư tôn đời trước tuy có tìm thế thân, có làm mấy chuyện cẩu huyết thật đấy, nhưng hắn cũng không phải loại biến thái sẽ động lòng với một bé gái mười tuổi.
Nếu thật sự có động tâm, thì ít nhất cũng phải sau khi nàng mười lăm tuổi.
Vậy thì khoảng cách ấy, rõ ràng không thể lấy lý do “tình cảm” ra để giải thích.
Hơn nữa… Dù là trong tiểu thuyết hay trong hiện thực, cảm xúc mãnh liệt nhất mà Thư Điềm Điềm cảm nhận được từ sư tôn, lại không phải là tình yêu, mà là áy náy—một nỗi áy náy rất đậm sâu.
Trong mộng nàng nghĩ rất nhiều, thậm chí còn tự tưởng tượng ra kịch bản cẩu huyết kiểu như “người giết cha mẹ nàng lại chính là kẻ nhận nuôi nàng”, bằng không thật khó lý giải được vì sao Xích Tiêu lại có hành vi như đang bồi thường lỗi lầm.
Đến khi tỉnh lại, mở mắt ra, điều đầu tiên đập vào mắt nàng lại không phải Diêm Vương điện, mà là một mảnh ruộng hoa Xích Viêm quen thuộc.
Thư Điềm Điềm hoàn toàn không biết mình vừa bị kiếm khí quét qua, suýt nữa thì mất mạng, càng không hay biết bản thân vừa dạo một vòng nơi quỷ môn quan. Chỉ cảm thấy toàn thân linh khí sung mãn, đến mức bản thân còn phát hiện ra một biến hóa rất lớn.
—Tu vi vốn còn đình trệ ở Trúc Cơ sơ kỳ, vậy mà trong lúc ngủ say, lại đột ngột tăng vọt lên Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí còn chạm vào bình cảnh Kim Đan mới dừng lại.
Thư Điềm Điềm từ trên giường ngồi dậy, gương mặt nhỏ nhắn in hằn dấu vết của gối, ngơ ngác nhìn chính mình. Chỉ hơi dùng chút sức, liền bay thẳng đến tủ đựng thuốc. Đến khi nhận ra tu vi đã tăng mạnh như vậy, nàng lập tức ngẩn người.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tuy không rõ ngày hôm qua Cơ Vô Thứ vì sao phải bảo vệ tâm mạch cho nàng, lại còn tiện tay giúp nàng trúc cơ, nhưng nàng mơ hồ đoán được là hắn ra tay.
Nhưng trên đời làm gì có chuyện ai lại cho không cơm trắng? Đại ma đầu không chỉ không giết nàng, lại còn giúp nàng tăng tu vi—lý do duy nhất chỉ có thể là vì cái ước định nửa năm kia.
Thư Điềm Điềm vẫn thấy khó hiểu. Không phải nàng tự luyến, nhưng bản thân nàng là Thiên Âm thể, lại là “dược đỉnh” đồ bỏ, đối với kẻ bị trọng thương mà nói chẳng khác gì “thịt Đường Tăng”, vậy vì sao đại ma đầu lại chọn nàng cho cái ước định nửa năm ấy?
Nàng không đoán ra nguyên nhân, nhưng biết rõ đây là chuyện vô cùng tốt lành. Lắc lắc đầu, tạm thời gác lại suy nghĩ, Thư Điềm Điềm hứng khởi bắt đầu thử cảm nhận biến hóa của tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Linh khí trong đan điền của nàng vận chuyển ngày càng nhanh hơn, tốc độ gấp đôi so với trước kia, lượng linh khí dự trữ cũng tăng vọt — từ một cái “thùng gỗ” nhỏ của Luyện Khí kỳ, giờ đã hóa thành cái “thau lớn” chứa được cả người. Trước kia mỗi lần luyện đan, Thư Điềm Điềm thường phải chuẩn bị sẵn rất nhiều Bổ Linh Đan vì linh khí không đủ dùng, giờ thì đan điền rộng mở, mỗi ngày không cần cắn đan dược nữa cũng được.
Chưa kể, thuật khinh thân giờ có thể nhảy một lần xa tới hai ba chục mét! So với trước kia đúng là tiến bộ vượt bậc.
Theo tiếng leng keng từ lục lạc trên người nàng mỗi khi vận khinh thân thuật, Thư Điềm Điềm vô thức sờ tay tìm kiếm. Hôm qua lúc ở chỗ Nguyên Kính Chi, nàng cũng thuận tay mang về luôn tiểu lục lạc của mình.
Tìm lại được lục lạc, nàng đương nhiên mừng rỡ. Nhưng vừa sờ vào lục lạc, nàng lại cảm thấy có chút khác thường. Trên bề mặt lục lạc có quang hoa lưu chuyển, nàng thử rót một tia linh khí vào — chỉ nghe một tiếng “Đông ——” vang lên.
Chưa kịp định thần, Thư Điềm Điềm đã thấy bản thân đang đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Kệ sách cao lớn đâm thẳng lên tận mây xanh, sách vở xếp đặt ngay ngắn. Giữa phòng là một chiếc sập nhỏ mềm mại nhìn qua đã thấy muốn nằm lên, bên cạnh còn có một lò luyện đan đang âm thầm cháy. Cả không gian yên tĩnh vô cùng. Trên cao có một tấm bảng nhỏ, ba chữ rõ ràng hiện ra: Dược Thần Chung.
Thư Điềm Điềm ngơ ngác đứng tại chỗ.
— Không thể nào, “Dược Thần Chung” là cái gì, nàng đọc nguyên tác sao lại có thể không biết.
Bởi vì trong cuốn tiểu thuyết 《Sư tôn xem ta như thế thân》, bàn tay vàng lớn nhất của nữ chính Lăng Nhược Thủy, chính là món pháp bảo có tên “Dược Thần Chung” này.
Món bảo vật này là do sư tôn của Lăng Nhược Thủy giúp nàng đoạt được trong một buổi đấu giá, về sau mới biết là Nguyên Kính Chi cố ý tìm được để lấy lòng nàng.
Lúc đọc truyện, Thư Điềm Điềm từng tiếc nuối vô cùng — rõ ràng Dược Thần Chung được viết cực kỳ mạnh mẽ, vậy mà vào tay nữ chính lại thành công cụ để câu dẫn từng người đàn ông một. Ngay cả tác dụng thăng cấp của bảo vật này, Lăng Nhược Thủy cũng chỉ khai mở một tầng, vì mải mê đắm chìm trong yêu hận tình thù.
Thư Điềm Điềm trước nay vẫn tưởng Dược Thần Chung là cơ duyên của nữ chủ, chưa bao giờ nghĩ nó lại liên quan gì đến chiếc lục lạc của mình.
Đời trước, khi nàng còn rất nhỏ, cha mẹ ly hôn rồi mỗi người ra nước ngoài xây dựng cuộc sống mới, bỏ lại nàng cho ông nội nuôi dưỡng. Về sau bọn họ còn lập gia đình mới, chưa từng một lần quay lại nhìn nàng.
Nàng lớn lên không có tình thương của cha mẹ, cứ ngỡ đời này sẽ luôn là như thế. Một thân phận bị ghét bỏ, bị quên lãng.
Chỉ là đời trước nàng vẫn còn ông nội. Còn đời này… miễn cưỡng thì có một vị sư tôn. Thế nhưng, biết rõ cốt truyện, nàng hiểu rõ tình nghĩa này cũng chỉ có hiệu lực trong một thời gian giới hạn mà thôi.
Nhưng mà, lẻ loi thì cũng quen rồi. Thư Điềm Điềm tính tình vốn độc lập, từ nhỏ đã quen với cảnh thiếu vắng, chưa từng giống những đứa trẻ khác – đứng bên cửa sổ ôm gấu bông, ngóng cha mẹ đến đón. Nàng yêu y thuật, thích nghiên cứu, một mình vẫn sống rất tốt.
Chỉ là, nàng từng nghe Xích Tiêu tiên quân nói — khi nhặt được nàng, trên người nàng đầy máu, nhưng kỳ lạ thay, không hề có bất kỳ vết thương nào. Điều đó chứng tỏ, có người đã liều chết bảo vệ nàng.
Thời điểm ấy, Thư Điềm Điềm nhìn chiếc lục lạc nhỏ này, vốn dĩ chẳng có chút mong đợi nào về cha mẹ, thế mà vì một câu nói của Xích Tiêu, trong lòng lại dâng lên một tia hi vọng: Có lẽ lần này, nàng không phải bị bỏ rơi, mà là được người yêu thương sâu sắc bảo vệ.
Bởi vậy nàng rất trân trọng chiếc lục lạc ấy. Hồi nhỏ, không ôm lục lạc thì nàng không ngủ được. Chỉ là, nàng chưa từng phát hiện nó có gì đặc biệt, vẫn nghĩ là vật kỷ niệm mà cha mẹ để lại, coi như món đồ chơi giữ gìn.
Nào ngờ — nó lại chính là Dược Thần Chung.
Một cơ duyên lợi hại như thế, lại được treo ngay trên cổ một tiểu oa oa, đến cả Xích Tiêu tiên quân cũng không phát hiện dị thường, vậy thì rất có thể cha mẹ đời này của nàng không phải là phàm nhân như nguyên tác đã nói.
Món bảo vật này, rất có thể chính là món quà cuối cùng mà cha mẹ để lại cho con gái.
Thế nhưng, trong tiểu thuyết, Thư Điềm Điềm đã bị giết, lục lạc bị Nguyên Kính Chi cướp mất, rồi dùng mọi cách đưa đến tay Lăng Nhược Thủy.
Sau đó, Lăng Nhược Thủy nhờ cơ duyên ấy mà trở nên mạnh mẽ vô cùng, một bên ngược luyến tình thâm với sư tôn, một bên lại thành nữ chính Mary Sue vạn người mê. Còn nàng thì bị kẻ ái mộ nữ chủ tra tấn đến chết, chỉ vì sự tồn tại của nàng khiến Lăng Nhược Thủy cảm thấy chướng mắt.
Cơ duyên cha mẹ để lại, bị nữ chính cướp đi. Thân phận, địa vị đều bị thay thế…
Thật sự là, bi thảm tới mức khiến người ta giận sôi.
Ngay cả Thư Điềm Điềm cũng không nhịn được nghĩ — chẳng lẽ mình mang cái số bị truy sát vì đồ của người khác à?
Mười tám năm trước, nàng vẫn luôn cảm thấy thế giới này như câu chuyện của người khác, bản thân chỉ là người đứng ngoài nhìn. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy ba chữ “Dược Thần Chung” trên mặt lục lạc, trong lòng nàng như có một ngọn lửa bùng lên — không cam lòng, phẫn nộ, uất ức… tất cả cùng trỗi dậy.
Nàng vốn nghĩ Lăng Nhược Thủy chỉ là một nữ chủ trong tiểu thuyết. Nhưng hiện giờ nhìn món đồ năm xưa nàng ôm trong tay gọi mẹ, nghĩ đến bản thân ngốc nghếch tin tưởng, lại càng thấy phẫn nộ hơn bao giờ hết.
Chỉ vì là nữ chính thì có thể tùy tiện chà đạp người khác sao? Giết người xong còn có thể ngang nhiên mang theo di vật người ta coi như cơ duyên của bản thân?
Thư Điềm Điềm nhớ lại bức thư mình đã gửi cho Xích Tiêu tiên quân, nghĩ tới nội dung đậm chất Quỳnh Dao trộn thêm một chút văn học nổi điên, khóe miệng nàng không nhịn được cong lên đầy giảo hoạt.
Lá thư ấy nàng viết bằng cả tấm lòng của dân học tự nhiên kết hợp tinh hoa phim truyền hình cẩu huyết. Nếu không thể khiến Xích Tiêu tiên quân động tâm, thì hai mươi mấy năm xem phim của nàng đúng là uổng phí rồi.
Trong cốt truyện, bộ mặt thật của nữ chính chưa từng bị vạch trần. Trong mắt người khác, Lăng Nhược Thủy tuy không bằng Thư Điềm Điềm, nhưng lại là người thiện lương, dịu dàng, kiên cường — đến nàng ta còn tin vào điều đó. Loại người như vậy mới là đáng sợ nhất, bởi vì bọn họ làm việc sai trái mà không thấy bản thân có lỗi, còn luôn tìm ra đủ mọi lý do để ngụy biện.
Thế nên, trong nguyên tác, nàng chính là hóa thân của “chân – thiện – mỹ”.
Vậy thì nếu ngay bây giờ nàng xé toạc lớp mặt nạ đó thì sao?
Thư Điềm Điềm đã hai lần suýt mất mạng trong tay Nguyên Kính Chi, nàng không phải kẻ độ lượng có thể dễ dàng tha thứ cho Lăng Nhược Thủy.
Tương lai liệu bạch nguyệt quang có thể biến thành cơm trắng hay không, nàng chưa rõ. Nhưng hiện tại, nếu cái danh thân phận vip của bạch nguyệt quang vẫn còn hiệu lực, vậy thì chuyện nàng bị hại đến mức mỗi ngày ở Hư Uyên phải dốc sức sống sót — nhất định phải trả lại ngay tại chỗ.